← Quay lại trang sách

Chương 913 Lan Đình Tập Tự

Tôi buồn cười hỏi anh ta tại sao muốn biết vấn đề này.

Anh ta dùng vẻ mặt khoa trương nói: “Đương nhiên muốn biết, tuy rằng tôi được xưng là có chín cái mạng, thì cũng không muốn đi chịu chết, trộm mộ có thể giống như khảo cổ sao? Đi sai một bước chính là chết người.”

“Anh biết cũng không ít.” Tôi cười ha ha.

Lúc này Đại Đầu cũng đến gần, thấp giọng nói: “Đúng vậy, nhiệm vụ lần này chúng tôi nhận được chính là hộ tống mấy người đến Chiêu Lăng, nhưng đến chân núi cũng là đến, đến mộ của Lý Thế Dân cũng là đến, cậu không thể giấu chúng tôi, nếu không chúng tôi cũng không biết đi đâu.”

Đầu óc của Đại Đầu quả nhiên xoay chuyển nhanh, lão Miêu chỉ biết hỏi mò, Đại Đầu đã lập tức bắt được trọng điểm!

Tuy rằng chúng tôi cũng không nhất định phải bắt bọn họ hộ tống, nhưng thêm một người thì thêm một phần bảo đảm, có bọn họ hộ tống cũng làm cho chúng tôi an tâm một chút.

Hơn nữa đoàn trưởng Lâm đã phái bọn họ tới đây, lúc này bọn họ bỏ gánh không làm, chúng tôi còn phải đưa người về cho anh ta, vừa đi vừa về sẽ làm chậm trễ.

“Không phải quan trộm.” Tôi nghiêm túc nói: “Nhưng những thứ khác các người tốt nhất cũng đừng hỏi, dù sao hộ tống chúng tôi thành công, doanh trại các người nhất định sẽ được ghi công hạng nhất tập thể.”

Hì hì......

Một trận tiếng cười truyền tới, tôi đẩy lão Miêu ra, nói ghi công liền ghi công, anh sao lại vui vẻ thành cái dạng này, cười đến dọa người.

“Tôi, tôi không có cười, không phải cậu đang cười sao?” Lão Miêu há to miệng, trong bóng đêm con ngươi sợ hãi hết sức rõ ràng.

Vẻ mặt của tôi nháy mắt thay đổi, tôi không quen thuộc với thanh âm của bọn họ, lúc này mới tưởng rằng là bọn họ nghe được công lớn hạng nhất mới cười, lão Miêu vừa nói như vậy tôi mới phát hiện không thích hợp.

Thanh âm này truyền đến từ phương hướng ở phía sau tôi, nhưng lão Miêu cùng Đại Đầu một trái một phải ngồi ở hai bên tôi, phía sau của tôi căn bản cũng không có người…

Tôi lập tức rút phi đao ra, ném mạnh về phía sau, đồng thời đầu xoay qua, lớn tiếng quát: “Ai?”

Bụi cây phía trước một mảnh lắc lư, một bóng đen ở trong bụi cây nhảy đi xa, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười hì hì quỷ dị.

Lão Miêu và Đại Đầu sợ hãi rụt người lại bên cạnh Vân Thất, Toản Địa Thử cũng từ trên cành cây xoay người nhảy xuống, hỏi tôi tình huống gì thế. Về phần Côn Bố, bàn tay vung lên không trung, mấy con cổ trùng liền đuổi theo bóng đen kia, đảo mắt liền biến mất không thấy gì nữa.

Tôi chậm rãi lắc đầu, vẻ mặt bất định, tôi không có thấy rõ ràng là thứ gì, nhưng duy nhất có thể xác định chính là thứ này không phải người…

Bởi vì trong nháy mắt quay đầu tôi đã thấy được con mắt của thứ này, một đôi mắt tam giác tròng trắng chiếm hai phần ba mắt, hình dạng không khác gì mắt rắn.

Toản Địa Thử đột nhiên quay đầu nhìn về phía tôi, kêu tôi miêu tả lại một chút về thứ tôi vừa nhìn thấy.

Tôi cẩn thận miêu tả một lần, vẻ mặt ông ấy đột nhiên thay đổi: “Côn Bố, chặn nó lại!”

Côn Bố không nói hai lời đã thả ra ước chừng hơn mười mấy hai mươi con cổ trùng, một ít trong đó vừa ra đã biến mất không thấy tăm hơi, tốc độ nhanh kinh người, chính anh ta lại trực tiếp nhảy vào lùm cây, bỏ lại một câu bảo chúng tôi chờ anh ta trở về cũng liền biến mất, dường như trong nháy mắt đã xuất hiện tàn ảnh.

Mặc dù là như vậy, Toản Địa Thử vẫn cảm thấy bất an, ông ấy vòng vo vài vòng ở tại chỗ, tầm mắt đột nhiên dừng lại ở trên người Vân Thất.

“Người anh em này tên là Vân Thất phải không?” Toản Địa Thử khách khí hỏi.

Vân Thất gật đầu, Toản Địa Thử hít sâu một hơi: “Có thể mượn mũi tên của cậu dùng một chút không?”

Vân Thất hiểu rõ gật gật đầu, trực tiếp hai chân đạp một cái, leo lên thân cây gần nhất, sau đó cả người xê dịch giữa cây cối.

****

Động tác của Vân Thất vô cùng nhẹ nhàng, trong lúc xê dịch tôi nhìn thấy anh ta từ trên lưng tháo cung xuống, một mũi tên màu bạc đáp lên cung, “vụt” một tiếng bay ra từ trong rừng!

Mũi tên màu bạc xuyên qua khu rừng rậm rạp, Vân Thất di chuyển theo mũi tên, cả người giống như bươm bướm tung bay.

Tôi nhìn càng thêm cổ quái, Vân Thất này thoạt nhìn căn bản không giống một quân nhân, càng giống kỳ nhân dị sĩ của 701 chúng tôi, quả nhiên, ánh mắt Toản Địa Thử nhìn anh ta đều tỏa sáng, sau một lúc lâu mới nhẹ nhàng thở dài nói: “Đáng tiếc, chậm một bước, nếu không mầm non tốt như vậy hẳn là của 701.”

“Sao lại nói như vậy?” Tôi tò mò hỏi.

Toản Địa Thử cười ha hả nói không có gì, chỉ là chuyện năm đó giữa lão Yên và đoàn trưởng Lâm, ai cũng không rõ Vân Thất vì sao không lựa chọn 701 thích hợp với anh ta hơn, ngược lại là đi theo đoàn trưởng Lâm.

Lão Miêu bên cạnh nghe vậy thì không vui nói: “Tiền bối, ngài nói lời này liền không đúng, sao đi theo 701 mới là đúng?

Nói xem 701 này là làm cái gì, các người cũng là người của 701?”

Toản Địa Thử cười ha ha, nói chính là số hiệu khảo cổ, lão Miêu bĩu môi rõ ràng không tin, nhưng cũng không hỏi thêm gì.

Tôi nhìn chằm chằm nơi Côn Bố và Vân Thất biến mất, sắc mặt trầm xuống, thứ vừa rồi tôi nhìn thấy thật sự vượt quá nhận thức của tôi, thứ đó hẳn cũng không nhỏ, không khác mấy so với vượn, nhưng bộ dạng đó lại không kém người nhiều lắm.