Chương 916 Lan Đình Tập Tự
Tuy rằng đây là cách nói theo kiểu thần quái, nhưng người trong nghề trộm mộ đều áp dụng, vô luận là đối phó cương thi hay là sờ minh khí (đồ chôn theo người chết), vào lúc mặt trời thịnh nhất mà xuống mộ cũng đều an toàn hơn một chút.
Đây cũng không phải là mê tín, chủ yếu là lúc mặt trời thịnh nhất, độc khí trong mộ sẽ giảm đi rất nhiều, cương thi bị mặt trời chiếu sáng, lực hành động cũng sẽ chậm lại không ít.
“Tiền bối, Côn Bố?” Tôi cao giọng, nhưng vẫn không có ai đáp lại.
Tôi có chút phiền não, cầm dao găm trong lòng bàn tay, chậm rãi di chuyển xung quanh một vòng, sau đó tôi ý thức được điều không thích hợp — tôi lớn tiếng hô hai câu như vậy, Đại Đầu và lão Miêu vậy mà đều không tỉnh?
Bọn họ đều là quân nhân đã trải qua huấn luyện, trong hoàn cảnh có nguy cơ tứ phía thế này không có khả năng sẽ ngủ quá sâu, một khi có động tĩnh hẳn là sẽ nhanh chóng tỉnh lại mới đúng, nhưng hiện tại sao bọn họ lại ngủ say như chết vậy?
Tôi vội vàng tiến lại gần, đưa tay đặt ở trước mũi bọn họ, nhất thời, sợ tới mức tay chân đều cứng ngắc.
Cả hai đều không thở!
“Lão Miêu, anh tỉnh lại.” Tôi lay động thân thể lão Miêu, một tay khác vỗ vỗ gò má Đại Đầu, cũng gọi anh ta vài tiếng, nhưng hai người này một chút phản ứng cũng không có.
Nhưng nhìn dáng vẻ của hai người họ cũng không giống như đã chết, bởi vì bọn họ vẫn ngủ say như trước, ngoại trừ không có hô hấp ra, những thứ khác cũng không có bất kỳ khác biệt nào.
Sao lại như vậy?
Tôi cố gắng để cho mình bình tĩnh lại, chậm rãi suy nghĩ lại một chút chuyện phát sinh từ sau khi tôi tỉnh lại, sau đó hung hăng cắn rách môi.
Mùi máu tươi tràn ngập khoang miệng, đau đớn cũng thông qua thần kinh truyền về đại não, tôi nháy mắt cảm thấy bối rối – đây không phải là nằm mơ?
Mẹ nó, không thể nào, nhất định là có chỗ nào đó sai lầm.
Tôi đột nhiên nhìn về phía cây bên cạnh, vụt một cái liền trèo lên, nhìn về phương xa. Cánh rừng biến mất trong bóng tối, nhưng tôi vẫn ý thức được rõ ràng đây không phải là cánh rừng ở núi Cửu Vĩ, hoặc có thể nói đây không phải là cánh rừng chúng tôi đang ở.
Bởi vì cánh rừng này không dày đặc như núi Cửu Vĩ, đi lại bên trong cánh rừng của núi Cửu Vĩ rất khó khăn, nhưng cánh rừng này lại rất rộng rãi.
Là ảo giác!
Tôi đột nhiên hít một hơi, nếu nói không phải ảo giác tôi sẽ không tin, không có khả năng trong thời gian ngắn như vậy lại có người đem tôi từ một cánh rừng này chuyển đến một cánh rừng hoàn toàn khác, còn không khiến cho tôi phát hiện.
Chỉ là ảo giác thôi.
Ý thức được điểm ấy tôi cũng rất bất đắc dĩ, thứ ảo giác này giống như là rất thích tôi, đều cùng bọn họ đi ra ngoài làm nhiệm vụ, phàm là có ảo giác tôi liền trúng chiêu, cũng không biết là ý quỷ gì.
Nếu là ảo giác, sự nôn nóng trong lòng tôi cũng tan đi, tôi nhìn thoáng qua lão Miêu và Đại Đầu mà buồn cười lắc đầu, vừa rồi không cảm thấy, hiện tại xem ra hai người kia và hai người Lão Miêu kỳ thật cũng không giống nhau.
Chờ chút... vẻ mặt tôi cổ quái nhìn chằm chằm hai người này, sau đó yên lặng đến gần, dao ngăm trong tay càng siết chặt, chặt đến mức tôi có chút khẩn trương.
Nếu bọn họ là giả, như vậy sẽ là thứ gì đây?
Cho dù trong ảo giác tôi sợ có ai chết, cũng tuyệt đối không phải là hai người kia, chỉ có thể là bọn Côn Bố.
Bang...... bang......
Tôi nghe thấy trái tim mình không ngừng đập mạnh, dao găm đã bị mồ hôi thấm ướt, nếu đoán sai, hai người kia thật sự là bọn họ, vậy tôi…
Tôi không dám nghĩ tiếp, lỗ hổng rõ ràng như vậy tôi không thể làm bộ như không phát hiện, nếu không tôi sẽ ở trong ảo giác không ra được.
Roẹt!
Thanh âm dao ngăm đâm vào máu thịt làm cho tôi ngẩn ra, dòng máu ấm áp phun ở trên mặt làm tôi bối rối.
Lão Miêu mở to mắt không thể tin nhìn tôi: “Cậu, cậu....”
****
A!
Tôi quát to một tiếng, cả người bắn ra ngoài, điên cuồng lắc đầu, không thể tin được tôi lại giết người.
Bốp!
Một cái tát nặng nề đánh vào mặt tôi, tôi ngơ ngác ngây ngẩn cả người, giương mắt nhìn người tát tôi, là Côn Bố.
Tay anh ta còn giơ lên, rõ ràng là còn muốn cho tôi thêm một cái tát, mà đứng phía sau anh ta chính là lão Miêu, cũng vẻ mặt kỳ dị nhìn tôi.
Tim tôi đập thình thịch, chỉ cảm thấy xúc giác ấm áp kia vẫn còn trên tay, tôi giơ tay sờ sờ mặt, không có máu... vừa rồi quả nhiên là ảo giác.
Nhưng ảo giác này cũng không khỏi quá chân thật một chút.
“Cậu ổn chứ?” Côn Bố hỏi.
Tôi cười khổ lắc đầu không nói gì, chỉ cảm thấy lỗ chân lông toàn thân đều bị nước đá ăn mòn, vô cùng lạnh.
Vừa rồi tôi thật sự cho rằng tôi đã đưa ra phán đoán sai lầm, do đó mà giết chết lão Miêu, trong nháy mắt kia cảm giác đó thật sự là quá mức chân thật, chân thật đến nỗi tôi không dám đối mặt với lão Miêu.
Hết lần này tới lần khác anh ta còn nhiệt tình tiến lên hỏi tôi làm sao vậy, tôi chỉ có thể cười khổ nói không có việc gì.
“Tiền bối và Vân Thất đâu?” Tôi nhìn một vòng, phát hiện chỉ có mấy người chúng tôi ở đây, Đại Đầu còn đang ngủ, có điều anh ta cũng không ngủ say, đoán chừng là cảm thấy không có nguy hiểm cho nên không cần tỉnh lại.