Chương 917 Lan Đình Tập Tự
Côn Bố nói họ đang điều tra tình hình và có lẽ sẽ quay lại trước khi trời sáng.
Tôi ồ một tiếng, sau đó lôi kéo Côn Bố đi qua một bên.
Lão Miêu ngược lại cũng thức thời, cũng không có đi theo, tôi thấp giọng nói: “Côn Bố, anh ăn ngay nói thật, vừa rồi Toản Địa Thử tiền bối nói như vậy có phải là đang lừa tôi không?”
Thông qua ảo giác này tôi đột nhiên liền hiểu được, tôi không thể nào có một đoạn trí nhớ trống rỗng, đặc biệt là giằng co lâu như vậy lại không có phát hiện, càng có khả năng chính là Toản Địa Thử đang cố ý làm lẫn lộn.
Sắc mặt Côn Bố có chút cổ quái, sau một lúc lâu mới chậm rãi gật đầu, nhưng lúc sau lại lắc đầu, tôi cũng không hiểu anh ta rốt cuộc là có ý gì.
Tôi đang muốn hỏi lại, Côn Bố lại đột nhiên lui về phía sau một bước, tôi quay đầu nhìn hai người Toản Địa Thử và Vân Thất mặt không chút thay đổi đi về phía bên này, Toản Địa Thử còn cố ý liếc mắt nhìn Côn Bố một cái, người sau nhẹ nhàng lắc đầu.
“Trường An, cậu lại đây.” Toản Địa Thử đột nhiên vẫy vẫy tay với tôi.
Tôi nghi hoặc đi theo, vừa định hỏi ông ấy có chuyện gì, ông ấy đột nhiên siết tay thành nắm đấm liền hướng về phía tôi, tôi lập tức phản ứng lại, nghiêng đầu sang một bên, hét lớn: “Ông làm gì vậy?”
Nhưng Toản Địa Thử vẫn làm như không nghe thấy, từng quyền từng quyền nện vào người tôi, cũng may động tác của tôi coi như linh hoạt, chỉ bị đánh trúng một hai lần.
Về sau tôi trực tiếp nổi giận, tuy rằng ông ấy là tiền bối, nhưng làm như vậy không dứt cũng không có lý do bắt tôi tiếp nhận, tôi cũng không phải người dễ chọc?
Toản Địa Thử cười lạnh một tiếng, đỡ lấy nắm đấm tôi đánh tới, chậm rãi nói: “Náo loạn chính là cậu, Trường An, cậu tốt nhất nên nhìn rõ tình thế hiện tại của chúng ta, không nên hỏi thì đừng hỏi.
Đừng hỏi?
Tôi cười còn lạnh hơn ông ấy, nói các người một hai người đều điên rồi sao?
Cái gì cũng không nói, cái gì cũng tự cho là an bài tốt, sao vậy, tôi hiện tại chính là quân cờ tùy ý cho bọn họ bài bố hay sao?
Cho dù là người của 701 tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh, con mẹ nó cũng phải nói cho tôi biết mệnh lệnh là gì chứ?
Rõ ràng trước khi đi xuống thung lũng một người hai người đều vẫn bình thường, sao hiện tại đều thành bộ dáng này…
Tôi thật sự chịu không nổi hành vi này của bọn họ, trực tiếp lạnh lùng nói: “Tôi không biết các người muốn làm gì, tôi chỉ biết là các người làm như vậy chính là không tín nhiệm tôi, tôi cũng không muốn lại con mẹ nó làm!”
Toản Địa Thử đột nhiên cũng ngây ngẩn cả người, nắm đấm đập tôi dừng ở bên má tôi, một lúc lâu sau mới chậm rãi gật đầu nói: “Cậu nói cũng có đạo lý, nhưng trước mắt không thể nói cho cậu biết, nói cho cậu biết cậu liền sụp đổ.”
Con mẹ nó!
Tôi thật sự là một hơi nghẹn ở trong lòng không ra được, nếu không phải ông ấy là tiền bối, lại có những cống hiến to lớn đối với 701, tôi thật sự dù liều mạng cũng muốn đánh ông ấy, ông ấy đây là đang nói gì, cái gì gọi là không thể nói cho tôi biết?
Tôi hít sâu mấy hơi, nén một bụng khí xuống: “Vậy ông chung quy cũng phải nói cho tôi biết là muốn làm gì chứ?”
Toản Địa Thử nhìn tôi hồi lâu, mới hỏi tôi nếu lão Yên cần tôi dẫn đám người Lưu Hàn Thu đi, tôi có đồng ý không.
Tôi không chút do dự gật đầu, nhưng sau đó liền cười khổ nói: “Tôi có thể đi, nhưng bọn họ có tin tưởng tôi hay không thì khó mà nói.”
“Vậy là được rồi, trời vừa sáng chúng ta sẽ xuất phát đi theo Lưu Hàn Thu, lão Yên sẽ ở giữa nghĩ biện pháp lui ra, việc cậu phải làm chính là dẫn đám người Lưu Hàn Thu tới một địa điểm khác.”
Toản Địa Thử nhanh chóng giải thích, “Nhưng trước khi điều đó xảy ra, cậu phải giả vờ ngu ngốc như không biết chuyện gì đang xảy ra, giống như trước đây.”
Tôi nghi hoặc cau mày: “Ông đây là đang hoài nghi ai?”
“Ai tôi cũng hoài nghi.” Toản Địa Thử nhìn chằm chằm tôi, chỉ chỉ vào lồng ngực của tôi, nói tôi nếu không phải là học trò của lão Yên, ông ấy ngay cả tôi cũng hoài nghi.
Tôi hít một hơi khí lạnh, ý của ông ấy là ngay cả Côn Bố mà ông ấy cũng hoài nghi?
Nhưng dọc đường đi cũng không có chuyện gì xảy ra, tại sao ông ấy và lão Yên lại đột nhiên làm như vậy?
“Đi thôi, nhớ kỹ, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.” Toản Địa Thử vỗ vỗ bả vai tôi.
Lăn qua lăn lại như vậy, trời đã sáng, tôi biết tiếp tục truy cứu cũng không có ý nghĩa, liền dựa theo lời ông ấy nói quay trở lại giữa đám người Côn Bố.
Côn Bố lo lắng hỏi tôi có chuyện gì không, tôi lắc đầu, cái gì cũng không nói, chỉ cảm thấy lòng mệt mỏi.
Mấy nhiệm vụ trước tôi có thể cảm nhận được rõ ràng sự tín nhiệm giữa 701, nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, mỗi lần làm nhiệm vụ giữa chúng tôi dường như đều cách nhau một bức bình phong - bắt đầu từ khi nào?
“Nhanh, có động tĩnh!”
Tôi còn chưa nghĩ ra nguyên cớ, chợt nghe thấy tiếng Toản Địa Thử.
Trong nháy mắt tôi rút mình ra khỏi dòngcảm xúc, đeo túi lên lưng, xóa sạch dấu vết chúng tôi đã ở đây, sau đó rón rén trốn vào trong lùm cây thật sâu, chờ đám người Lưu Hàn Thu đi qua.
Lưu Hàn Thu đi ở chính giữa, phía trước là lão Yên và Thiên Diện Hiệp, hiển nhiên là Thiên Diện Hiệp đang dẫn đường, nhìn dáng vẻ bọn họ là vô cùng quen thuộc đối với con đường này.