← Quay lại trang sách

Chương 922 Lan Đình Tập Tự

Tôi nhìn những ngôi mộ giống như mộ dân chúng bình thường này, trong lòng hơi có chút cảm khái, luận về quy cách của những ngôi mộ này chỉ sợ còn không bằng dân chúng, dù sao ngay cả một tấm bia mộ cũng không có, xã hội phong kiến thật sự là đem người chia làm ba bảy loại.

Đi lên nữa là có thể nhìn thấy một đống mộ táng hình nón, đội khảo cổ trực tiếp đào rỗng từ phía sau bia mộ, bảo lưu nguyên mẫu hình thức mộ táng.

Giáo sư Hứa nói đây là chôn cất võ tướng và văn thần khai quốc, như Úy Trì Kính Đức, Phòng Huyền Linh, Trần Giảo Kim các loại, còn những ngôi mộ dựa vào núi này, mỗi ngôi mộ đều có hố bồi táng nhỏ, dùng để chôn cất văn thần võ tướng có cấp bậc cao hơn như là Lý Tĩnh, Lý Tích, A Sử Na Tư Ma, A Sử Na Đỗ Nhĩ.

Giáo sư Hứa vô cùng kích động, nói từ khi Chiêu Lăng được khai quật tới nay, ông ấy vẫn muốn tìm cơ hội đến xem, nhưng đều không có cơ hội, lần này cuối cùng cũng có thể xem tường tận!

Tôi biết ông ấy nói không có cơ hội là có ý gì, ông ấy có tám phần là không muốn tiếp xúc với đội khảo cổ ở đây, cho nên mới chịu đựng không tới, nếu không với thành tựu hiện tại của ông ấy, đội khảo cổ nịnh bợ cũng không kịp.

Nha Tử lén lút hỏi: “Trường An, cậu nói xem chúng ta có giống đến đây du lịch không?”

Tôi cười cười, dù sao mộ táng xung quanh đã bị đội khảo cổ đào bới không còn nhiều lắm, nói là du lịch cũng có lý.

Chờ màn đêm sắp buông xuống, chúng tôi đi tới đỉnh, sắc mặt giáo sư Hứa hơi trầm xuống, nói nơi này có quy cách cao nhất chính là mộ của Thừa tướng Ngụy Chinh và Quý phi Vi thị, mộ của bọn họ dựa vào núi mà xây.

Cách đó không xa chính là người trong Hoàng thất, con vợ cả Trường Nhạc công chúa và Thành Dương công chúa, trước mắt còn đang khai quật, nhưng nhìn dáng vẻ này xem ra cũng sắp hoàn thành.

“Vậy còn Lý Thế Dân và Trưởng Tôn Hoàng Hậu thì sao?” Tôi vội vàng hỏi.

Giáo sư Hứa chỉ hai ngọn núi nối liền với nhau cách chúng tôi một vách núi thoạt nhìn giống như là núi đấu hình, nói nếu phương vị không sai, hẳn là ở nơi đó.

Trong nháy mắt tôi liền bối rối, cẩn thận tính toán phương vị, phát hiện nếu chúng tôi dựa theo dây thép mà Nha Tử nói mà bò qua, cũng không nhất định có thể bò đến đối diện, nếu có thể bò đến, vậy khoảng cách phải dài bao nhiêu?

Cho dù từng người chúng tôi đều có bản lĩnh, nhưng cũng không chịu nổi việc bò trên dây thép dài như vậy đi?

“Hiện tại làm sao đi qua?” Tôi quay đầu hỏi lão Yên, lúc này mới phát hiện ông ấy không biết lúc nào đã đi tới gần chỗ vách núi, cả người làm ra một tư thế trèo trên vách núi rất nguy hiểm, còn nghiêng đầu hướng về phía hai ngọn núi lớn ở đối diện.

Tôi cuống quít đi qua ngồi xổm bên cạnh ông ấy, sợ ông ấy trượt tay một cái cả người liền ngã xuống.

Chỉ là lo lắng của tôi hiển nhiên là dư thừa, lão Yên rất nhanh liền bò xuống, ngồi ở bên cạnh vách núi, hút thuốc nhìn phía dưới vách núi, chỉ chỉ hai ngọn núi đối diện, lại chỉ phía dưới nói: “Nếu không thì đi đường vòng từ dưới này, không thì đi qua từ phía trên.”

“Đi từ phía dưới, mộ của Đường Thái Tông Lý Thế Dân nghe nói rộng rãi đại khí, cũng không thể xây từ trên đỉnh núi, mộ thất tám phần ở phía dưới.” Giáo sư Hứa suy nghĩ một lúc lâu mới nói.

Tôi lại lắc đầu chỉ vào chỗ nối liền hai ngọn núi: “Không, ở đó!”

“Hử?” Lão Yên từ trong mũi phát ra âm thanh.

Tôi chỉ chỉ bầu trời, màn đêm còn chưa hoàn toàn buông xuống, nhưng trên bầu trời đã xuất hiện hai ngôi sao, một trái một phải hô ứng lẫn nhau, chính giữa hai ngôi sao chính là chỗ sườn núi nối liền hai ngọn núi kia.

“Nghe nói Đường Thái Tông và Trưởng Tôn Hoàng Hậu có tình cảm vô cùng tốt, sau khi chết cũng chôn cùng một chỗ, căn cứ vào kết luận sơ bộ của tôi, sườn núi này chính là lối vào chung của mộ thất hai người bọn họ, chỉ cần tới nơi đó là được.” Tôi chậm rãi nói.

Đoàn trưởng Lâm ở một bên nghe được thì trợn mắt há mồm, Nha Tử tự hào vỗ vỗ bả vai của tôi: “Tôi nói cho anh biết, người anh em này của tôi chỉ cần liếc mắt một cái, bao nhiêu mộ đều có thể nhìn ra, điều cậu ta nói chính là chân lý!”

Tôi vốn có lòng tin, nhưng bị Nha Tử nói như thế ngược lại có chút ngượng ngùng.

Lão Yên buồn cười nói: “Cũng không cần ngượng ngùng, cậu học Vọng Khí Ngũ Thuật rất nhanh, được rồi, cứ làm theo lời cậu nói! Chỉ là từ chỗ chúng ta đến được sườn núi cũng là một vấn đề.”

Tôi nhất thời mặt ủ mày chau: “Cũng chỉ có thể đi từ dưới vách núi, cũng không thể bay qua đó?”

Lúc này, giáo sư Hứa đột nhiên hừ lạnh một tiếng: “Tôi đã biết vì sao mấy năm nay đội khảo cổ đều không thể khai quật được toàn bộ Chiêu Lăng, thì ra là gặp phải vấn đề khó khăn này, nhưng lại không báo, chắc là sợ đội khảo cổ khác tiến vào chiếm giữ đoạt công.”

****

Tôi cũng cảm thấy buồn cười, những người này rõ ràng là đang chiếm đoạt tài nguyên của Chiêu Lăng.

Lại nói tiếp đội khảo cổ cũng là quan hệ cạnh tranh, đội khảo cổ nào đào nhiều đồ, đội nào ít, đãi ngộ đều không giống nhau.

Tựa như đội khảo cổ Yến Kinh sở dĩ được chú ý như thế, chính là bởi vì địa vị của bọn họ cao, đội khảo cổ địa phương đều phải nghe bọn họ chỉ huy.