Chương 921 Lan Đình Tập Tự
Tôi nghe xong càng thêm nghi hoặc, lão Yên lại hỏi phương hướng đoàn trưởng Lâm gặp chuyện không may, lập tức mặt ủ mày chau nhìn một lúc lâu.
“Chẳng lẽ là đám người William?” Tôi thấp giọng hỏi.
Lão Yên trầm mặt, một lúc lâu cũng không nói gì, chỉ bảo chúng tôi tiếp theo cẩn thận một chút.
“Sao mọi người lại đi tới đây, không phải nên đi theo dây thép sao?” Nha Tử cảm thấy lạ nói.
Lão Yên nói dăm ba câu kể lại cảnh ngộ của chúng tôi một lần, sau đó nói dây thép kia so với tưởng tượng càng nhỏ hơn, hơn nữa nhìn đối diện cũng không giống mộ Đường Thái Tông, nên không có mạo hiểm.
Đoàn trưởng Lâm dặn dò mọi người nghỉ ngơi tại chỗ, lôi kéo lão Yên qua một bên nói thầm nửa ngày, tôi tò mò hỏi Nha Tử có phải trừ hai chuyện này ra còn gặp phải chuyện khác không?
Bởi vì tôi thấy vẻ mặt của đoàn trưởng Lâm rất quái dị, sau khi từ doanh trại đi ra cỗ hào khí kia đã biến mất hơn phân nửa.
Nha Tử thở dài, thấp giọng nói: “Trong mấy quân nhân chết có một người là em trai của đoàn trưởng Lâm, là em trai duy nhất của anh ta, cứ như vậy bị sói tha..."
Tôi nghe mà thấy kinh ngạc, sao tôi không nghe ai nói em trai của đoàn trưởng Lâm cũng ở trong đội ngũ này?
“Chúng tôi cũng không biết, đoàn trưởng Lâm không muốn em trai mình được đối xử đặc biệt, cho nên không nói ra thân phận của em trai mình. Cho đến khi người đi rồi, đoàn trưởng Lâm không khống chế được cảm xúc, lúc này chúng tôi mới biết được.” Nha Tử cũng có chút thổn thức.
Tôi nhìn đoàn trưởng Lâm ở xa xa, cảm thấy trong lòng không dễ chịu.
Nhưng đây là quân đội, phục tùng là nghĩa vụ......
Quả nhiên, sau khi nói chuyện với lão Yên, bi thương trên mặt đoàn trưởng Lâm đã ít đi rất nhiều, tinh thần cả người lại dâng lên, thấy vậy hốc mắt tôi nóng lên.
“Đều nghỉ ngơi cho tốt, nửa giờ sau xuất phát!” Đoàn trưởng Lâm hét lớn một tiếng, như tiếng chuông vang vọng trong rừng.
Mọi người vốn đã mệt mỏi ngã phịch xuống đất bị cỗ khí thế này của anh ta lây nhiễm, trong nháy mắt đều phấn chấn lên.
****
Tôi vốn ở trong bộ đội ba năm, rất thích bầu không khí như vậy, bởi vậy rất nhanh liền như hợp thành một thể với bọn họ, từ trong miệng bọn họ nghe được bọn họ căn bản không biết cụ thể về nhiệm vụ lần này, nghe nói là đoàn trưởng Lâm đã phong tỏa tin tức, biết được cũng chỉ có mấy người.
Tôi hiểu rõ gật gật đầu, như vậy cũng tốt, nếu không, sau khi nhiệm vụ kết thúc, người của đại đội này sợ là đều bị giải tán.
Nửa giờ rất nhanh liền đi qua, thời điểm mặt trời lên tới chính giữa, đoàn trưởng Lâm hướng lên trời nổ một phát súng: “Đều nhanh chóng tập trung cho ông, đi!”
Nhóm quân nhân nhanh chóng tập kết, không đến một phút đồng hồ tất cả mọi người đều đã thu thập xong hành lý, lão Yên và chúng tôi vẫn đi ở phía trước, bọn họ đi theo ở phía sau, không ai nói lời thừa thãi.
Lão Yên khen ngợi đoàn trưởng Lâm những năm gần đây dẫn binh càng ngày càng tốt, người sau cười khổ nói cũng vì là dẫn binh quá tốt, gặp nguy hiểm một đám cũng không biết rút lui.
“Đúng vậy.” Lão Yên gật đầu, như có như không liếc mắt nhìn tôi, tôi bị ông ấy nhìn đến khó hiểu, tôi gặp phải nguy hiểm không biết rút lui lúc nào?
Tôi nhún vai, tùy ý cho ông ấy nhìn, quay đầu hỏi Nha Tử chúng tôi hiện tại đang ở vị trí nào.
Nha Tử thở ra một hơi, chỉ chỉ về phía trước, nói không nên lời, nếu không có gì ngoài ý muốn một giờ sau là có thể đến Chiêu Lăng, bất quá cũng chỉ là đến tầng dưới chót, nếu muốn đi lên còn không biết phải lăn qua lăn lại bao lâu.
Thật sự là nhìn núi chạy chết ngựa... Lúc ở doanh trại có thể nhìn thấy Chiêu Lăng, nhưng đi một ngày một đêm vẫn chưa tới nơi, không đúng, ngay cả phạm vi bên ngoài cũng chưa sờ tới.
“Yên tâm đi, đợi đến nơi thì tốc độ sẽ nhanh thôi.” Lão Yên ở phía trước nói.
Tôi hỏi ông ấy tại sao lại nói như vậy, ông ấy cười nói ông ấy đã sắp xếp xong xuôi, tính toán thời gian hôm nay hẳn là đã phong tỏa đường, du khách không lên được, đội khảo cổ cũng đã rút lui. Sau khi đến dưới chân Chiêu Lăng, đi theo con đường đội khảo cổ mở ra, nhất định có thể giảm được không ít chuyện.
Lão Yên nói không sai, một giờ sau chúng tôi đã đứng ở dưới chân Chiêu Lăng, hai bên là lăng mộ đã khai quật, nối liền thành một mảnh thoạt nhìn vô cùng nguy nga tráng lệ.
Một con đường quanh co được đào lên theo ngọn núi, tuy hẹp chỉ đủ để đặt chân, nhưng so với đi trong rừng thì dễ dàng hơn nhiều.
“Đường Thái Tông thật sự coi nơi này là hoàng cung.” Giáo sư Hứa cảm khái một câu, sau đó để cho đoàn trưởng Lâm lưu lại hơn phân nửa đại đội đóng quân ở tại chỗ, mang bảy tám người còn lại theo chúng tôi lên núi.
Nơi này đường hẹp, toàn bộ đại đội đi lên cũng không có ý nghĩa, đoàn trưởng Lâm sắp xếp vô cùng nhanh chóng, phó đoàn trưởng mang theo một đội người ở lại dưới chân núi để phòng ngự, phòng ngừa đám người William mò lên.
Vân Thất và đoàn trưởng Lâm mang theo lão Miêu, Đại Đầu và bốn người được tuyển ra đi theo chúng tôi.
Chúng tôi đi lên bậc thang, giáo sư Hứa không ngừng giảng giải cho chúng tôi: “Mảnh đất bằng phẳng mà chúng ta nhìn thấy bây giờ, là dùng để chôn cất các phi tần và cung nữ cấp thấp, các cậu xem, trên mộ này ngay cả bia mộ cũng không có, cũng chính là mộ mà không phải mộ, sau khi chết tiếp tục ở âm phủ phụng dưỡng nhà đế vương.”