← Quay lại trang sách

Chương 925 Lan Đình Tập Tự

“Hay là bắn tên trước, chờ bọn họ xuống chúng ta sẽ đi, như vậy cũng an toàn hơn một chút.” Tôi đề nghị với lão Yên.

Lão Yên suy nghĩ một chút, gật đầu thật mạnh: “Được, làm vậy cũng an toàn một chút.”

Lão Yên từ trong túi xách móc ra một mũi tên phóng lên bầu trời, thanh âm xé gió từ đáy vách núi một đường vọt tới trời mây.

Trong lòng tôi yên ổn không ít, với tốc độ của bọn họ, xuống cũng không quá nửa giờ, tôi và lão Yên cho dù có chuyện gì bọn họ cũng tới kịp để cứu viện.

“Đi thôi!” Lão Yên khoát tay, cầm súng trong tay, thả chậm bước chân đi về phía nghĩa trang.

Tôi đi theo phía sau ông ấy, cũng cầm một khẩu súng, bên hông còn đeo mấy thanh phi đao, trong ba lô phía sau vũ khí lạnh vũ khí nóng cũng có một đống, cho dù là gặp phải cương thi ngàn năm cũng có thực lực để liều mạng.

Nghĩ như vậy trong lòng tôi hơi yên ổn một chút, bước chân cũng ổn định không ít. Lão Yên nói đùa nếu như hai chúng ta ở chỗ này hy sinh, vừa vặn không cần nghĩ nơi đi, trực tiếp ném ở nghĩa trang là được.

Tôi cũng cười cười, mồ hôi trong lòng bàn tay lại thấm ra, nháy mắt với lão Yên.

“Trường An, cậu nói chúng ta có muốn chờ bọn họ xuống dưới đây không?” Lão Yên ngữ khí thoải mái hỏi, nói dù sao thời gian còn sớm, chờ một chút cũng không sao.

Tôi mỉm cười gật đầu, sau đó nhấc tay lên, “pằng” một tiếng, một viên đạn liền bắn ra ngoài.

Một luồng máu nóng đỏ tươi trực tiếp phun lên mặt lão Yên, cả người ông ấy run lên, sau đó giơ tay áo lên lau sạch máu trên mặt. Còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, liền lăn lộn đứng ở phía sau tôi, sau đó lôi kéo tôi quỳ rạp trên mặt đất, mượn sườn núi hơi cao một chút che lấp thân hình hai người.

“Cái gì vậy?” Tôi cầm súng, nín thở, ra dấu với lão Yên.

Vừa rồi chính vì nhìn thấy bóng dáng lão Yên không đúng, tôi mới lợi dụng ký hiệu để trao đổi cùng lão Yên, trong nháy mắt viên đạn bắn ra, tôi chỉ thấy được một cái đầu màu đen. Mặc dù tôi chắc chắn rằng nó đã chết, nhưng một âm thanh nhỏ từ trong bóng tối cho tôi biết rằng ở đây có nhiều hơn một con.

Lão Yên hạ giọng hổn hển nói: “Cậu còn không thấy, ông đây làm sao có thể thấy được?”

Tôi cũng gấp đến hồ đồ rồi, thứ kia xuất hiện ở phía sau lão Yên, ông ấy làm sao có thể nhìn thấy?

Tôi nhẹ nhàng thở ra, lão Yên liền làm ký hiệu với tôi. Tôi hiểu rõ gật gật đầu, nhanh chóng thò đầu ra, lại “pằng” một tiếng, chỉ nghe một tiếng kêu thảm thiết kỳ lạ, theo sát là âm thanh có thứ gì đó rơi xuống đất.

Tim tôi lập tức đập thình thịch, bởi vì tôi nghe thấy tiếng sột soạt dày đặc, đang quét về phía chúng tôi.

“Lão Yên, mau nghĩ biện pháp!”

Tôi cũng bất chấp không che giấu tung tích nữa, vội vàng kêu lên.

Lão Yên vò đầu bứt tai, sau đó sắc mặt hung ác: “Liều mạng đi, Trường An, cậu có bao nhiêu viên đạn?”

Tôi nhanh chóng đưa mắt nhìn băng đạn, còn có ba băng đạn, trong súng lục vốn là có sáu viên, nhưng đã dùng hai viên nên còn có bốn viên.

“Hai mươi hai.” Tôi báo một con số, bên lão Yên cũng báo một con số, ông ấy có nhiều băng đạn hơn tôi, bây giờ hẳn là còn ba mươi viên.

Hẳn là đủ rồi......

Tôi tính toán một chút, đáy vách núi này vô cùng trống trải, những âm thanh này nghe rất dày đặc, nhưng phạm vi lại không rộng, hẳn là cũng chỉ có mấy chục con. Nếu tài thiện xạ của chúng tôi đủ chuẩn, tốc độ thay băng đạn đủ nhanh, hẳn là không thành vấn đề.

“Liều mạng!”

Tôi và lão Yên liếc nhau, đều từ trong mắt đối phương nhìn ra quyết tâm, lui không thể lui, vậy chỉ có xông lên.

Tôi cùng lão Yên một trái một phải lao ra ngoài, tôi rõ ràng nhìn thấy, vật này chính là thứ đồ lúc trước ở trên vách núi xuất hiện ở sau lưng lão Yên. Đầu của chúng đều vặn vẹo, tứ chi không khác người nhiều lắm, nhưng cánh tay lại dài hơn người bình thường rất nhiều, gần như đã quá đầu gối, thoạt nhìn tương tự như vượn, nhưng lại giống người hơn vượn.

Đại khái có năm sáu mươi con vật dày đặc đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi... Cũng may, đều ở trong phạm vi kế hoạch của chúng tôi.

Pằng!

Tôi trực tiếp bắn phát súng đầu tiên, lão Yên theo sát mà lên, hai con quái vật trong nháy mắt ngã xuống.

Điều này mang lại cho chúng tôi sự tự tin to lớn, bởi vì những thứ này dường như không chủ động tấn công mà chỉ là không ngừng tiếp cận chúng tôi.

Tiếng súng vang lên không dứt tai trong bóng tối, nhưng rất nhanh tôi lại rơi vào tuyệt vọng, bởi vì tôi phát hiện trên đầu của một con có vết thương do một viên đạn tạo thành…

Chúng có thể sống lại... Tuy tốc độ sống lại của chúng không nhanh, nhưng tôi và lão Yên chỉ có hai người, đạn cũng có hạn, cứ tiếp tục như vậy khó tránh khỏi sẽ hết đạn, sau đó bị chúng ăn sạch sẽ.

“Trường An, cậu đi xin giúp đỡ, mau!” Lão Yên hiển nhiên cũng phát hiện vấn đề, hắng giọng quát lớn với tôi.

Tôi cũng trực tiếp rống trở về: “Con mẹ nó ông lừa tôi ít thôi, như thế nào hả? Mũi tên đã bắn đi, bọn họ muốn tới cuối cùng sẽ tới, không cần tôi đi mời, chống đỡ đi.”

Ông ấy rõ ràng là biết hai chúng tôi chống đỡ không nổi, lúc này mới thúc giục tôi đi trước, nhưng tôi làm sao có thể bỏ lại một mình ông ấy đây?