Chương 926 Lan Đình Tập Tự
****
Tuy rằng hai người chúng tôi đang gào thét với nhau, nhưng súng trên tay lại không dừng lại, đạn một viên tiếp một viên bắn ra ngoài, quái vật cũng một con tiếp một con bò dậy.
Nhưng chúng cũng không có công kích chúng tôi, vẫn chỉ chậm rãi tiếp cận chúng tôi.
Không đúng...... Chúng nó đây là có mục đích!
Trong lúc hoảng loạn tôi đột nhiên nhìn về phía sau, chỉ thấy nghĩa trang vừa mới cách chúng tôi rất xa bây giờ đã gần trong gang tấc, đáng sợ hơn chính là cánh cửa kia không từ biết lúc nào đã mở ra…
Tôi dám khẳng định, cửa này lúc trước là đang đóng lại, bởi vì lúc mới tới tôi đã từ xa nhìn thoáng qua, nếu mở ra tất nhiên sẽ khiến cho tôi chú ý.
“Lão Yên, bọn chúng đang ép chúng ta đi vào nghĩa trang.” Tôi đột nhiên thu súng lại, cũng đè lại cánh tay lão Yên đang cầm súng, mục đích của chúng nếu không phải là công kích chúng tôi, vậy nhất định phải tiết kiệm đạn, nếu không trong chốc lát còn không biết sẽ xảy ra tình huống gì, không có đạn, hỏa lực gần như ít đi một nửa.
Lão Yên vừa nhìn về phía sau, đồng tử rõ ràng co rụt một chút, quyết định thật nhanh nói: “Tiến vào nghĩa trang!”
Tôi cũng biết lúc này tiến vào nghĩa trang là lựa chọn tốt nhất, bởi vậy cũng không có nghi ngờ, đi theo lão Yên lui về phía sau.
Quả nhiên chúng tôi vừa lui về phía sau, những quái vật này liền ngừng động tác, mà chúng tôi một khi ngừng, chúng nó lại liền xông lên.
Mắt thấy không có hy vọng lui về phía sau, tôi và lão Yên cũng không do dự nữa, tuy rằng trong nghĩa trang tựa hồ cất giấu nguy hiểm lớn hơn nữa, nhưng cũng tốt hơn là ở lại chỗ này bị lăn lộn đến chết.
Rầm!
Chúng tôi chân trước mới vừa bước vào nghĩa trang, cửa liền đóng sầm lại phía sau chúng tôi, gió theo vào vù vù, thổi tim tôi lạnh ngắt.
“Lão Yên, tại sao nơi này đến một cỗ quan tài cũng không có?”, tôi vặn đèn pin từ trên đầu xuống, chiếu vào trong nghĩa trang, ngoài ý muốn chính là, trong này cũng không có chất đầy quan tài như trong tưởng tượng, ngược lại là chất đống lộn xộn không biết là thứ gì.
Lão Yên đứng ở cửa bảo tôi không nên hành động thiếu suy nghĩ, ông ấy cũng không dám động, chỉ đứng ở nơi đó dùng đèn pin chiếu hết lần này đến lần khác mấy thứ lung tung rối loạn này.
“Những thứ này...... hình như là vải vóc.” Lão Yên không chắc chắn lắm.
Tôi cẩn thận nhìn một chút, quả thật rất giống vải vóc, nhưng thoạt nhìn đã thối rữa không còn hình dáng.
Một ý nghĩ xuất hiện trong đầu, tôi run rẩy chỉ tay vào đống vải mục nát, nói đây có phải là vải đắp xác chết hay không? Có phải những thi thể đó đã thối rữa rồi không, cho nên... cho nên nơi này mới có một đống giẻ rách.
Lão Yên cảm thấy không nên là như vậy, coi như là nghĩa trang không có lương tâm nhất cũng sẽ không để cho thi thể không có một cỗ quan tài, như vậy rất dễ dàng có hiện tượng xác chết vùng dậy, nghĩa trang rất khó duy trì tiếp.
Nơi này có vải vóc hư thối nhiều như vậy, nếu thi thể ở đây đều là phơi thây, cái nghĩa trang này sợ là đã sớm bị dỡ đến vụn gỗ vụn cũng không còn.
Tôi ngẫm lại thấy cũng đúng, miễn cưỡng cười nói: “Nếu không phải, còn không bằng tôi đi xem một chút.”
“Cẩn thận một chút!” Lão Yên cũng không ngăn cản, chỉ bảo tôi chú ý an toàn.
Tôi làm ký hiệu yên tâm với ông ấy, sau đó cẩn thận từng li từng tí đi về phía trước.
Sau đó tôi ngồi xổm trước đống vải mục nát kia, dùng súng từ từ đẩy ra…
“Trường An!”
Lão Yên rống to một tiếng, nhưng tôi lại cảm thấy thanh âm của ông ấy rất xa, bởi vì đầu óc của tôi khi đẩy đống vải vụn kia ra cũng đã mơ hồ, nơi đó không phải là thi thể, mà là một đống màu đen đã thoái hóa thành bột phấn gì đó.
Tôi vừa xốc lên tấm vải mục nát, bột phấn kia liền bay lên, chui vào lỗ mũi của tôi, khiến cho tôi trong nháy mắt liền mơ hồ.
Tôi lui về phía sau vài bước, có cảm giác lão Yên đang đỡ lấy tôi, ở bên tai tôi nói gì đó, nhưng tôi chỉ cảm thấy như là tiếng ruồi bọ kêu ong ong, căn bản không vào được lỗ tai tôi.
Dần dần thần trí của tôi cũng thanh tỉnh một chút, nghe được lão Yên đang lo lắng gọi tôi, tôi phất phất tay với ông ấy, ông ấy liền khẩn trương hỏi tôi có xảy ra chuyện gì không?
Tôi lắc đầu, nhưng vẫn hòa hoãn thật lâu mới kịp phản ứng. Rốt cuộc hết thảy trước mắt đều rõ ràng, phía dưới tấm vải bị tôi xốc lên là một đống đồ vật đen tuyền còn đang chậm rãi nhúc nhích.
“Đó là cái gì?” Cổ họng tôi khô khốc, chỉ cảm thấy như bị thứ gì đó chui vào trong cổ họng.
Lão Yên đen mặt nhìn đống đồ vật màu đen đang nhúc nhích, gằn từng chữ nói: “Thi trùng.”
Thi trùng?
Tôi chỉ cảm thấy cả người đều đang run rẩy, cổ họng đột nhiên đặc biệt ngứa ngáy, muốn ho rồi lại cố kỵ một đống thi trùng nơi đó, sợ chúng nó đột nhiên toàn bộ xông tới.
Thi trùng là một loại trùng thật nhỏ giống như côn trùng hoặc muỗi bình thường, chúng nó sinh trưởng ở trên thi thể, lấy máu của thi thể làm chất dinh dưỡng, nếu như không có thi thể, chúng nó cũng sống không quá vài ngày.
Nhưng tòa nghĩa trang này ẩn sâu dưới vách núi, làm sao còn có thi trùng còn sống?
Nói cách khác thi thể nơi này vẫn chưa từng phân hủy?
Đáng sợ nhất chính là, thi trùng tiến hóa đến sau này sẽ lấy máu thịt của tất cả mọi người làm thức ăn, chẳng phân biệt sống chết, tôi và lão Yên xông vào nơi này, sợ là cũng muốn thành chất dinh dưỡng của chúng.