Chương 929 Lan Đình Tập Tự
Vừa rồi tôi còn có thể nghe thấy tiếng súng, nhưng bây giờ bên ngoài là một mảnh yên tĩnh.
Tôi cau mày, đám người đoàn trưởng Lâm gặp phải nguy hiểm gì sao?
Chỉ là tôi cũng không có đặc biệt lo lắng, không nói đến đoàn trưởng Lâm mang đến đều là quân nhân đã thấy máu trên chiến trường, chỉ nói Vân Thất, còn có Côn Bố cùng Toản Địa Thử, ba người bọn họ đều là cao thủ lấy một chọi mười, cho dù bị đám quái vật vây công cũng không đến mức còn không bằng tôi và lão Yên.
Tôi từ trong túi lấy ra một quả đạn tín hiệu, cẩn thận từng li từng tí sờ đến cửa sổ bên cạnh, trực tiếp nhét ra ngoài.
Chỉ nghe xì một tiếng, đạn tín hiệu phát ra ngoài, ánh sáng yếu ớt nhưng trong bóng tối lại vô cùng nổi bật, nhưng thoáng qua rồi biến mất.
Trong lòng tôi rùng mình, đây rõ ràng không đúng, thời gian mà đạn tín hiệu có thể duy trì là hai ba giây, vì để liên lạc ở cự ly xa, nhưng cái này thoạt nhìn chỉ duy trì chưa tới một giây.
Nếu như không phải đạn tín hiệu của tôi đụng vào thứ gì đó, thì chính là bị thứ quỷ quái gì đó chặn lại... Nhưng lúc vừa bước xuống, đáy vách núi này không có một ngọn cỏ, chỉ thỉnh thoảng có một ít lùm cỏ nhô lên, còn không cao bằng đầu gối tôi.
Trong lòng tôi lộp bộp một tiếng, không dám dừng lại nữa, rón rén lui vào thiên điện.
Phát đạn tín hiệu là để chỉ dẫn cho đoàn trưởng Lâm, tuy rằng xem tình hình có lẽ bản thân bọn họ cũng khó giữ được, nhưng bọn họ nhiều người, dù sao cũng tốt hơn chúng tôi, nhìn thấy đạn tín hiệu hi vọng bọn họ có thể nghĩ biện pháp tìm được chúng tôi.
“Thế nào?” Tôi vừa mới vào thiên điện, lão Yên liền tiến lại gần, dọa tôi nhảy dựng lên.
Tôi lấy lại bình tĩnh, thấp giọng nói: “Tình hình không tốt, tiếng súng không còn, không biết là đám người đoàn trưởng Lâm phát hiện không đúng đã chạy trốn, hay là đã lâm vào nguy hiểm, tôi đã bắn một quả đạn tín hiệu, nếu như bọn họ còn ở đây, nhất định sẽ tới tìm chúng ta.”
Lão Yên ừ một tiếng, trong bóng tối tôi chỉ nhìn thấy tàn thuốc lúc sáng lúc tối, rõ ràng có thể nhìn ra ông ấy đang tâm phiền ý loạn.
Cũng khó trách, chúng tôi hướng về phía Chiêu Lăng, kết quả còn chưa làm gì, đã liên tiếp gặp chuyện khó giải quyết, chuyện này đặt ở ai cũng sẽ chịu không nổi!
Tôi đặt tay lên vai ông ấy, cong ngón trỏ gõ ba cái, ý là bảo ông ấy không nên quá khó chịu, giặc tới thì đánh, nước lên thì nâng nền, nhiệm vụ của chúng ta có lần nào là dễ dàng?
Mỗi lần gặp phải khó khăn đều không dễ giải quyết, nhưng chúng tôi vẫn một đường qua ải trảm tướng đi tới nơi này, mục tiêu lần này chính là Chiêu Lăng, lăng tẩm của Đường Thái Tông, thế nào cũng sẽ không đơn giản.
Lão Yên lắc đầu: “Tôi không phải vì chuyện này.”
Hả?
Vậy thì vì cái gì?
Lão Yên thở dài, nói là bởi vì ông ấy nghĩ không ra, nhiệm vụ trước kia vô luận như thế nào trong lòng ông ấy đều có nắm chắc, ước chừng cũng có thể biết đi như thế nào, nếu không ít nhất cũng có sách lược ứng phó.
Nhưng lần này xuất hiện sự tình quá kỳ lạ, rất nhiều thứ không phù hợp với lẽ thường tụ cùng một chỗ, trong lúc nhất thời ông ấy không rõ ràng lắm, cũng không biết bước tiếp theo rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ.
Tôi cau mày, đúng vậy, Chiêu Lăng đã được đội khảo cổ khai quật ra một phần rất lớn, bình thường có du khách lui tới cũng không ít, đặc biệt là người yêu thích lịch sử cũng không phải ai cũng đi theo tuyến đường du lịch đã sắp xếp sẳn, đội khảo cổ đã nhiều lần bắt được những du khách muốn đi đường tắt, nhưng cũng không ai gặp phải hiện tượng quỷ dị, cũng không có bất kỳ ai phát hiện cầu treo mà chúng tôi phát hiện trước đó.
Lúc trước còn chưa để ý, hiện tại nghĩ lại quả thật cổ quái — đường vào cầu treo cũng không bí mật, chỉ có thể nói là dựa vào vách núi tương đối hẹp mà thôi, nhưng người thích khám phá có mấy người là sợ không gian hẹp chứ?
Cầu treo ẩn núp dưới sương mù không người phát hiện thì thôi, nhưng con đường kia lại giống như cũng không có người đi qua, cái này có chút giải thích không thông.
Lão Yên lại hít một hơi thuốc, ngữ khí ngưng trọng, nói ông ấy cho rằng đám người William đã đi trước một bước, chúng ta hiện tại thậm chí có thể nói là đang dẫn đường cho bọn họ.
“Không thể nào?” Tôi há to miệng, hiểu biết của gia tộc William đối với cổ mộ tất nhiên không sâu bằng chúng tôi, làm sao có thể đi trước một bước, hơn nữa còn dẫn đường cho bọn họ?
Lão Yên cười lạnh một tiếng nói: “Thời buổi này cũng không thiếu người bại hoại, Trường An, giống Lưu Hàn Thu không chỉ có một người.”
Tôi gật đầu lia lịa, tuy rằng trong lòng không muốn thừa nhận, nhưng lão Yên nói không sai, nguyên nhân là bởi vì khó kiếm được người trung thành, 701 mới không có thành viên mới, mấy năm nay quanh đi quẩn lại đều là mấy người này.
Gia tộc William có người hỗ trợ là không thể nghi ngờ, nếu lão Yên suy đoán như vậy, hỗ trợ này vô luận là cá thể hay là đoàn đội đều không thể bỏ qua.
Tôi cùng lão Yên trốn ở trong thiên điện, ước chừng hút gần nửa bao thuốc cũng không đợi tới cứu viện, lúc này mới chết tâm, ở trong thiên điện mò đường ra ngoài.
“Thiên điện này sao lại lớn như vậy?” Tôi lẩm bẩm nói.