Chương 928 Lan Đình Tập Tự
“Phù.” Lão Yên nặng nề thở ra một hơi, đem dao găm rút ra, tôi lập tức che tay phải, chỉ cảm thấy tay đã phế đi, căn bản không cầm máu được.
Lão Yên trực tiếp thiêu chết con trùng bị dao găm cắm trúng, lúc này mới đi tới xử lý vết thương cho tôi.
Đầu tiên là ông ấy trực tiếp đổ nửa bình cồn lên tay tôi, sau đó dùng bông gòn lau sạch máu trên tay tôi, đặc biệt là gần miệng vết thương, xử lý càng cẩn thận, thậm chí còn mở miệng vết thương ra, lau vào bên trong, đau đến mức tôi phát run.
Chờ sau khi xử lý xong tất cả, ông ấy mới cho tôi thuốc cầm máu, cũng dùng băng gạc quấn cho tôi vài vòng.
“Cái thứ quỷ gì vậy?” Sắc mặt tôi đau đến trắng bệch, hít một hơi mới nói ra một câu hoàn chỉnh, đen mặt nhìn thứ bị lão Yên đốt chỉ còn lại một đống đen.
Lão Yên lau mồ hôi trên trán: “Là trùng cộng sinh.”
Trùng cộng sinh?
Tôi nhíu mày, đây là loại trùng gì, tôi chưa từng nghe thấy.
Lão Yên giải thích rằng chúng là một loại trùng đi kèm với thi thể, tỷ lệ xuất hiện là rất nhỏ, chúng chỉ có thể xuất hiện nếu nhiệt độ cơ thể không thay đổi trong vòng bảy ngày sau khi chết, những con trùng này sinh ra từ bên trong thi thể này, sau khi chui ra khỏi lớp da của thi thể và thoát ra ngoài, thi thể đó sẽ bị phân hủy.
Mà trùng cộng sinh sẽ tìm một cỗ thi thể khác hoặc là một người khác để chui vào lần nữa, nếu như không kịp thời xử lý, trùng cộng sinh sẽ từ tay tôi chui vào trái tim, đến lúc đó cho dù là Đại La Kim Tiên cũng không cứu được.
Lòng tôi xoay chuyển nhanh chóng, có thi trùng ở phía trước, lại có trùng cộng sinh ở phía sau, tôi và lão Yên đều cảm thấy nơi này quá mức quỷ dị... Tất nhiên là phải có thi thể mới không ngừng vận chuyển vào.
“Bảy ngày … Hai ngày này chính là một vòng tuần hoàn, Trường An, cậu đi phát tín hiệu cho đám người đoàn trưởng Lâm, để cho bọn họ tạm thời đợi ở đáy vách núi, không nên lại đây, che dấu tốt tung tích, không nên kinh động bất cứ vật gì. Hai chúng ta ở đây trông coi, nhìn xem thi thể này rốt cuộc là từ nơi nào vận chuyển tới!” Lão Yên tâm tư kín đáo, rất nhanh liền đưa ra quyết định.
Tôi lắc đầu, nói tôi hiện tại cũng không ra được, hơn nữa nói đã không còn kịp rồi, bởi vì tôi đã nghe được tiếng súng mơ hồ, nói vậy đám người đoàn trưởng Lâm chắc chắn đã gặp phải đám quái vật đó.
“Mau đi ngăn cản bọn họ.” Lão Yên nhíu mày, tôi vừa nhìn đã biết tình thế khẩn cấp, không nói hai lời liền đẩy cửa đi ra ngoài.
Rầm!
Động tác đẩy cửa của tôi làm cho cửa phát ra tiếng vang thật lớn, nhưng cửa này lại không có chút dấu hiệu mở ra, vững vàng chắn ở trước mặt tôi.
“Lão Yên, tôi không ra được.” Tôi vội la lên.
Lúc cửa vang lên lão Yên cũng nhìn tới, lập tức chạy tới đẩy cửa ra ngoài, lại thử kéo vào trong, nhưng làm thế nào cũng không mở ra được.
Tôi nóng nảy, một cước đá vào cửa, đau đớn đảo quanh, cửa này vẫn không nhúc nhích.
Thần sắc lão Yên thay đổi, lôi kéo tôi trốn đến cạnh cửa, dùng ngón tay chấm nước miếng, chọc một lỗ nhỏ trên ô vuông cửa sổ, ghé mắt nhìn.
Tôi ghé vào phía sau ông ấy, lại không thấy rõ tình huống bên ngoài, đang muốn lão Yên tránh ra cho tôi nhìn thoáng qua, ông ấy đã nhanh chóng kéo tôi ra.
Tôi đang muốn mở miệng, ông ấy lập tức che miệng của tôi, ý bảo tôi đừng lên tiếng.
Có chuyện gì vậy?
Tôi nhíu mày, ông ấy lắc đầu, chỉ giơ hai ngón tay lên, tôi trong nháy mắt thay đổi sắc mặt — hai con cương thi?
Ông ấy không nói gì, nhưng thần sắc hiển nhiên là rất không tốt, rón rén đi vào chỗ sâu hơn trốn đi.
Tôi ra hiệu mấy cái với ông ấy, nơi này còn có hai cái thiên điện, nếu chính điện này không ra được, nói không chừng thiên điện có thể có chỗ ra ngoài.
Ánh mắt lão Yên sáng lên, lôi kéo tôi lui về phía sau, mà nơi đó chính là cửa vào thiên điện.
Chúng tôi rón rén, không dám phát ra dù chỉ một chút âm thanh, đèn pin cũng tắt, chúng tôi chậm rãi di chuyển trong bóng tối về phía thiên điện.
Thiên điện bên trái cách chỗ chúng tôi không xa, chỉ cần di chuyển qua một cây cột lại lùi hơn một mét là có thể đến, nhưng khoảng cách ngắn như vậy chúng tôi lại ước chừng dùng hai ba phút, lúc đến nơi mồ hôi đều thấm ướt sau lưng tôi.
Lão Yên thoạt nhìn trấn định hơn nhiều, nhưng tay kéo tôi lại hơi run rẩy, chứng minh ông ấy kỳ thật cũng không phải bình tĩnh như vậy.
“Đi vào!” Lão Yên khẽ mở môi, há miệng nói với tôi, không lên tiếng nhưng ý tứ cũng rất rõ ràng.
Tôi biết ông ấy muốn cản phía sau, nhưng kiên định cự tuyệt, thấy ông ấy đang muốn nói cái gì, tôi vội hạ giọng: “Lão Yên, ông đã muốn cho tôi gánh vác trách nhiệm, gặp phải thời điểm nguy hiểm cũng không thể một mực thay tôi ngăn cản.”
****
Đây là chỗ mâu thuẫn nhất của ông ấy, một mặt hy vọng tôi có thể một mình đảm đương một phía, mặt khác khi gặp phải nguy hiểm lại muốn bảo vệ tôi chu toàn.
Lão Yên há miệng, qua vài giây thì gật gật đầu, chậm rãi lui vào thiên điện trước mặt tôi.
Tôi nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ chính điện, bỗng nhiên, một bóng dáng từ ngoài cửa sổ nhảy qua, thoạt nhìn ước chừng lớn gấp đôi tôi.
Trong lòng tôi cả kinh, đây chính là một trong hai con cương thi trong miệng lão Yên đúng không? Tôi nín thở, vểnh tai lên, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng... tiếng súng đâu?