Chương 933 Lan Đình Tập Tự
Trong lòng tôi cảm thấy phiền não bất an, đám người lão Yên còn đang đập cửa rầm rầm, ánh mắt của Đan Hùng Tín bị bọn họ hấp dẫn, vậy mà buông tha cho tôi, trực tiếp đánh tới cửa.
“Các người đều cút cho ông!”
Tôi gấp gáp rống to một câu, cánh cửa kia có thể ngăn được lão Yên, nhưng lại không ngăn được Đan Hùng Tín, ông ấy chỉ cần dùng một quyền là có thể đánh bay cửa, đến lúc đó hết thảy cố gắng của tôi đều uổng phí.
Giọng nói giận dữ của lão Yên từ ngoài cửa truyền đến, lão Yên bảo tôi đừng nói nhảm, 701 chưa bao giờ là nơi để một người làm anh hùng, nếu dùng cái chết của tôi để đổi lấy bọn họ, toàn bộ người của 701 sẽ không đồng ý.
Tôi con mẹ nó, ông đây mới không tin việc này, bởi vì lão Yên coi tôi thành người thừa kế mà bồi dưỡng, mạng của tôi mới có vẻ quý giá một chút mà thôi, trước kia những anh em vì bảo vật quốc gia mà hi sinh chẳng lẽ không phải là người của 701?
Lão Yên cũng biết lời này không đáng tin, sau khi khuyên hai câu lại bắt đầu nói, chúng ta cùng nhau ra tay nói không chừng có thể giải quyết được Đan Hùng Tín.
Lời này cũng không giả, nhưng vừa rồi có một chiến sĩ đã chết thảm, tôi không muốn để cho chuyện ngoài ý muốn như vậy phát sinh thêm lần nữa, huống chi đối phó cương thi cho tới bây giờ cũng không phải là chuyện cần nhiều người.
“Đều con mẹ nó cút hết, ông đây có biện pháp!” Tôi lau máu trên miệng, dùng hết khí lực hô to, sợ lão Yên không bỏ qua, tôi còn cố ý nói một câu làm cho ông ấy tin tưởng tôi, nếu không sẽ chỉ mang đến phiền phức cho tôi.
Quả nhiên sau khi tôi rống xong, tiếng đập cửa bên ngoài rốt cuộc cũng yên tĩnh.
Tôi thở ra một hơi, không có lo lắng về sau, trong lòng tôi cuối cùng cũng thoải mái không ít.
Tôi hơi điều chỉnh hô hấp một chút, chờ vết thương trên người không đau nữa, lúc này mới chậm rãi xoay người nhìn ra ngoài cây cột.
Một con mắt đỏ bừng đột nhiên đâm vào mắt tôi, tôi giống như chuột thấy mèo, cả người đều tê liệt – Đan Hùng Tín không biết từ lúc nào đã ngồi xổm bên cạnh cây cột, một con mắt đỏ bừng, một con mắt khác ồ ạt chảy máu nhìn chằm chằm tôi, nhìn đến trong lòng tôi phát run.
Tay phải của tôi bị thương, căn bản không có cách nào đồng thời sử dụng, chỉ có thể dùng tay trái giơ súng bắn ầm mấy phát vào ông ấy.
Đầu ông ấy đã bị bắn thủng, nhưng ông ấy vẫn run rẩy đứng lên, từng bước từng bước di chuyển về phía tôi, trên tay giơ lên một tảng đá không biết lấy được từ nơi nào, giơ cao quá đỉnh đầu, giây tiếp theo liền đập về phía tôi.
Tôi từ trên mặt đất nhảy lên, bất chấp vết thương trên tay, mạnh mẽ ôm lấy cây cột xoay một vòng, chỉ nghe “Két” một tiếng, eo của tôi......
****
Nhưng tôi cũng bất chấp thương thế, thuận theo cây cột leo lên trên, đứng ở trên xà nhà nhìn chằm chằm Đan Hùng Tín ở phía dưới, muốn nghĩ biện pháp ứng phó.
Đan Hùng Tín đứng tại chỗ sửng sốt một hồi, dường như không biết tôi đã chạy đi nơi nào.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, sách lịch sử nói người này có đầu óc không tốt đoán chừng cũng không phải là bôi nhọ ông ta, mà thật sự là đầu óc của ông ta không tốt... Nếu không, tôi ở trước mặt ông ta leo lên xà nhà, sao ông ta lại không nhìn thấy chứ?
Đúng rồi, đầu óc của ông ta không tốt!
Tôi chợt lóe lên một ý nghĩ, đối phó với người có đầu óc không tốt, cùng ông ta liều mạng dùng vũ lực tự nhiên là liều không lại, nhưng nếu cùng ông ta liều trí lực thì sao?
Ông ta nhất định liều không lại tôi......
Tôi cười hai tiếng, từ trong túi lấy ra một hộp thịt bò, lấy bột phấn độc Côn Bố đưa cho chúng tôi bôi lên, sau đó trực tiếp ném ở phía trước Đan Hùng Tín.
Hộp thịt bò này chính là đồ cực phẩm, lần này cấp trên thấy chúng tôi liên tiếp không ngừng làm nhiệm vụ, sợ dinh dưỡng của chúng tôi theo không kịp, lúc này mới cố ý phát cho chúng tôi.
Tôi vừa ngửi thấy mùi vị này liền hận không thể ngay cả hộp cũng nuốt vào miệng, lần này dùng ở trên người ông ta, đúng là có chút đau lòng.
Quả nhiên, ánh mắt Đan Hùng Tín lập tức di chuyển theo cái hộp.
Mùi thịt bò bay ra, tôi không nhịn được mà nuốt nước miếng, hận không thể nhặt hộp thịt bò này lên ăn.
Đan Hùng Tín có chút hoang mang nhìn chằm chằm hộp thịt bò, tôi có thể nhìn thấy thần sắc của ông ta chậm rãi dịu lại, giống như không biết thứ trước mắt là gì.
Tôi vẫn kiên nhẫn chờ đợi, chỉ cần ông ta còn có một chút linh trí, khẳng định trốn không khỏi sự hấp dẫn của đồ hộp.
Chỉ thấy ông ta chậm rãi đi tới trước mặt đồ hộp, cúi người nhặt nó lên.
Ăn...... Mau ăn......
Tôi ở trong lòng yên lặng kêu, nếu như không ăn có lẽ tôi sẽ không nhịn được!
Ông ta lấy lon đồ hộp đặt lên gần mũi, như là đang ngửi ngửi, sau đó nghiêng đầu nhìn chung quanh, trong lòng tôi sốt ruột, chẳng lẽ con cương thi này đã hoàn toàn ngu ngốc rồi sao, ngay cả đồ hộp cũng không biết ăn?
Đột nhiên, ông ta cử động, há to miệng, tôi chợt thấy trong miệng ông ta vậy mà có một khối đồ vật gì đó.
Là ngọc Hàm Thiền!
Ánh mắt tôi rực lửa, ngọc Hàm Thiền này tôi chỉ mới được nhìn thấy ở chỗ của cô Tứ, nó tượng trưng cho địa vị.
Đầu óc tôi nóng lên cả người trực tiếp nhào xuống, ghé vào trên lưng Đan Hùng Tín, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai móc Hàm Thiền ra, đồng thời nhét đồ hộp vào.