Chương 934 Lan Đình Tập Tự
Sau khi đắc thủ, tôi một khắc cũng không dám dừng lại, trực tiếp nhảy về phía sau, đặt Hàm Thiền ở trên quần áo lau sạch sẽ rồi nhét vào trong ngực, có một thứ như vậy tôi cảm thấy khoảng cách với cô Tứ đã gần hơn rất nhiều......
“Gào!”
Trong miệng Đan Hùng Tín bị nhét vào hộp thịt bò rắn chắc, qua một phút ông ta mới có thể nuốt vào, sau đó tức giận xông về phía tôi, tôi muốn lui nhưng không thể lui được nên đã bị nắm đấm của ông ta nện vào ngực, đồng thời phun một ngụm máu ra ngoài.
Con mẹ nó Côn Bố, độc phấn mà anh cho rốt cuộc là thứ gì vậy, sao lại không có tác dụng?
Nắm đấm một quyền tiếp một quyền nện vào trên ngực của tôi, tôi mắt thấy tránh không khỏi, cũng liền nổi lên ác độc, há miệng cắn ở trên cổ của ông ta, thịt thối rữa làm cho người ta hít thở không thông, thế nhưng tôi cũng không dám buông lỏng, cứ thế cứng rắn cắn vào.
Không biết qua bao lâu, tôi chỉ cảm thấy trên người trầm xuống, giương mắt nhìn lại liền thấy Đan Hùng Tín ngã nghiêng trên người tôi, xem ra thuốc của Côn Bố rốt cuộc đã có tác dụng.
“Phù!”
Tôi nặng nề thở ra một hơi, cũng không dám chờ lâu, từ trong túi lấy ra một sợi dây thừng từng ngăm trong máu chó đen trói chặt lấy ông ta.
Hoàn thành tất cả những việc này tôi chỉ cảm thấy khí lực cả người đều đã dùng hết, tê liệt ngã trên mặt đất không biết qua bao lâu mới có chút dịu lại.
Tôi từ trên mặt đất đứng lên, lung lay đi về phía cửa, lấy gậy gộc từ trên khung cửa xuống, lao lực đẩy cửa ra, sau đó cả người từ trong cửa ngã xuống ngoài cửa.
Lão Yên tiến lên đỡ lấy tôi, lo lắng hỏi tôi thế nào rồi?
“May mắn không làm nhục mệnh.” Tôi nhe răng cười hì một tiếng, lão Yên trách cứ nói ông ấy là đang hỏi tôi thế nào rồi?
Tôi chỉ cảm thấy đầu óc không thể sử dụng được nữa, chỉ hàm hồ nói một câu hẳn là không chết được, lúc này mới hoàn toàn hôn mê.
Tôi cũng không có hôn mê lâu, không quá nửa giờ liền đã tỉnh lại, thật sự là vết thương trên người quá đau.
“Lão Yên, hiện tại tình hình thế nào rồi?”
Sau khi tôi mở mắt ra chính là quay đầu hỏi lão Yên đang khử trùng cho tôi, ông ấy tức giận bảo tôi nghỉ ngơi cho thật tốt, không cần quan tâm.
Tôi cười khổ lắc đầu, sao có thể không quan tâm chứ? Tôi cũng không có quên lời lão Yên nói, lúc trước ông ấy ở trong chính điện nhìn ra bên ngoài đã thấy được hai con cương thi, hiện tại miễn cưỡng đối phó được một con, vẫn còn một con đang ẩn núp ở trong bóng tối, giống như là bom hẹn giờ.
“Hãy để phần còn lại cho chúng tôi.”
Toản Địa Thử tiến lại gần, toàn thân ông ấy bẩn thỉu, xem ra ông ấy mới vừa chui ra từ nơi nào đó.
Ông ấy cười hì hì vỗ vỗ vai tôi, đau đến nỗi tôi nhe răng trợn mắt, ông ấy lại cười ha ha, sau đó khen tôi vài câu với lão Yên, nói học trò nhỏ này của ông rất được, tuổi còn nhỏ đã có thể một mình đối phó với cương thi vương ngàn năm, chuyện này cho dù là ông ấy thì cũng không làm được.
Tôi được khen thì có chút ngượng ngùng, ông ấy cười ha hả nói không cần ngượng ngùng, cậu đáng giá nhận được khích lệ này!
“Cậu cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, đoàn trưởng Lâm đã phái người đi xin chi viện, đại khái hừng đông sẽ có một nhóm người tới, nghĩa trang này tôi cũng đã tra xét một lần, cũng không có thứ đồ chơi gì lớn nữa, con cương thi mà cậu giải quyết sợ rằng chính là thủ lĩnh của nơi này.
Chỉ là tôi ở chỗ này phát hiện ra một con đường núi chật hẹp, nói không chừng là đi thông tới đỉnh núi, sau khi cậu khôi phục chúng ta liền xuất phát.” Toản Địa Thử thật sự sợ tôi cậy mạnh, vội vàng nói ra tình hình hiện tại.
Kỳ thật tôi cũng chỉ hỏi một câu, vừa rồi ở trong thiên điện tôi dựa vào một cỗ khí chống đỡ, hiện tại chỉ cảm thấy cả người bủn rủn. Đừng nói có thêm một con cương thi nữa, ngay cả một đứa trẻ bình thường bây giờ cũng có thể đánh gục tôi.
Toản Địa Thử an ủi tôi xong lại rời đi, nói là muốn đi thăm dò đường núi kia trước, huống chi nghĩa trang này còn có một ít đồ chơi thú vị, ông ấy phải đi xem.
“Lão Yên, ông cũng đi đi, không cần để ý tôi.” Tôi cười ha hả nói.
Lão Yên rõ ràng rất có hứng thú với nghĩa trang này, chỉ là tôi đang bị thương, ông ấy đi không được mà thôi.
Ông ấy lo lắng nhìn tôi một cái, tôi cười nói vết thương cũng đã băng bó xong, tôi cũng không phải trẻ con, không cần có người nói chuyện cùng.
“Được, vậy tôi đi xem, cậu có việc thì gọi người, không cần ngượng ngùng!” Lão Yên vẫn có chút không yên lòng.
Tôi cười ha hả vẫy vẫy tay, bảo ông ấy mau đi, đừng coi tôi như một đứa trẻ ba tuổi.
Ông ấy cũng có chút bất đắc dĩ, nói vẫn là lần đầu tiên gặp phải người như tôi, khiến cho ông ấy lo lắng hãi hùng.
Ông ấy lại nói vài câu với tôi, sau đó không chịu được lực hấp dẫn của nghĩa trang, liền nhanh chóng chạy về phía nghĩa trang, tôi cảm thấy thanh tĩnh, liền híp mắt nghỉ ngơi.
****
Tôi bị thương không nhẹ, lúc này mới cảm thấy cả người đều đau nhức, thậm chí tôi cảm thấy tay phải đã hoàn toàn không còn tri giác, từ thái độ của lão Yên đối với tôi, tôi đã cảm thấy bất an, tuy ông ấy tương đối quan tâm đến việc sống chết của tôi, nhưng cũng không đến mức sau khi tôi tỉnh lại vẫn còn có bộ dáng lo lắng, hơn nữa cũng sẽ không dùng giọng điệu dỗ trẻ con để nói chuyện với tôi.