Chương 941 Lan Đình Tập Tự
Nhưng đúng là kỳ lạ, nếu như đây là tiền bối thế hệ trước của tôi thì sao tôi lại sợ như vậy?
Thậm chí trong lòng tôi còn thấp thoáng có thù hận không sao nói rõ, cảm xúc thù hận này khiến cho tôi hận không thể cấp tốc phá giải cơ quan, chém cái xác bên trong ra thành ngàn mảnh.
“Trường An!”
Vân Thất quát lạnh một tiếng, tôi biết đây là lần dao động cảm xúc rõ ràng nhất của anh ta trong hai ngày qua.
Tôi nghiêng đầu nhìn anh ta, tay vẫn như cũ đặt ở trên đồ đằng, không có bất kỳ cảm xúc gì, hỏi: “Rốt cuộc anh là ai, rốt cuộc anh đã biết cái gì rồi?”
Vân Thất không nói gì, chỉ nhìn tôi lom lom rồi khẽ lắc đầu với tôi một cái, dáng vẻ có chút cầu khẩn.
Tôi buồn cười nói: “Anh làm cái gì vậy, tay của tôi cũng đã đặt lên trên rồi, chẳng phải không hề có gì xảy ra đó sao? Cơ quan phức tạp như vậy, lẽ nào tôi nhấn đại một cái là có thể mở ra được?”
Anh ta vẫn không lên tiếng, nhưng trên mặt rõ ràng có chút bi thương. Sau đó anh ta giống như từ bỏ lắc đầu, chỉ chỉ vào tay của tôi, làm một động tác cắt.
Máu…
Muốn dùng máu của tôi hả!
Tôi thoáng cái đã hiểu ý anh ta, nói cách khác anh ta không phải không biết làm thế nào mở ra mà là không muốn nói.
Anh ta làm như vậy là có dụng ý gì?
Tôi suy nghĩ không quá mấy giây đồng hồ, không nghĩ nhiều nữa, nhấc thẳng tay phải lên, vén nhẹ băng gạc lên một chút, máu nhanh chóng tràn ra ngoài.
Tôi dùng tay trái quết một ít máu, từ từ bôi lên trên đồ đằng. Con rồng màu đen biến thành màu đỏ như máu, phối với râu rồng màu vàng trông có vẻ vô cùng quỷ dị.
Cót két…
Lúc dịch thể máu hoàn toàn bao phủ lên trên đồ đằng, một hồi tiếng cót két không rõ vang lên trong thiên điện. Tôi lùi về sau một bước, động cũng không dám động.
Nhưng mà chỉ có mỗi một tiếng động này, thiên điện lần nữa chìm vào yên tĩnh!
****3:
Vẻ mặt Vân Thất thay đổi, anh ta đột nhiên nhào lên một hơi đẩy tôi lên trên tường, còn anh ta thì cấp tốc rút mũi tên bạc ở sau lưng ra, két một tiếng cắm lên trên đồ đằng.
Lạ là mới vừa rồi đồ đằng còn kín kẽ, trong nháy mắt đã bị mũi tên bạc đâm thủng một lỗ. Đầu mũi tên còn chưa đi vào trong đồ đằng đã chia con rồng màu đỏ máu ra làm hai. Cùng lúc đó, tiếng cót két vang lên dày đặc vừa vặn dừng lại.
Vân Thất rút mũi tên ra, kéo tôi lộn một vòng trên không trung. Toản Địa Thử và Côn Bố bên kia cũng bay lên không trung, cả bốn người đều nhảy lên xà nhà.
Cót két cót két…
Tiếng động càng lúc càng lớn, khe hở giữa đồ đằng cũng càng lúc càng lớn, từ có thể luồn một đầu ngón tay vào đến có thể nhét một quả đấm vào, sau đó nữa đã biến thành có thể cho phép một người đi vào.
Cửa vào tối đen kéo dài không biết hướng tới đâu, giống như một con thú hoang đang há cái miệng to như chậu máu ra chờ đợi con mồi.
Lúc đồ đằng tách ra, lối vào ước chừng có thể để cho một người chui vào, tiếng cót két cũng ngừng lại. Tôi giống như xin ý kiến nhìn Vân Thất, nhưng anh ta khẽ lắc đầu, nói vẫn chưa tới lúc.
Tôi kiên nhẫn đợi bốn năm phút, nhưng còn chưa đợi được thời cơ mà Vân Thất nói đã mất hết kiên nhẫn, muốn đi vào xem xét nhưng bị Vân Thất kéo lại.
“Tin tôi một lần đi, lẽ nào các cậu đều hăng hái chiến đấu một mình như vậy sao?” Giọng điệu thành khẩn của Vân Thất khiến cho tôi cảm thấy hơi xấu hổ.
Tôi nặng nề thở ra một hơi, cười khổ nói: “Không phải, tôi chỉ là…”
“Cậu chỉ là sốt ruột mà thôi, tôi biết, nhưng còn lão Miêu và Đại Đầu cùng nhau biến mất thì sao, lẽ nào chỉ có mình cậu sốt ruột thôi hả?” Giọng Vân Thất nghiêm túc, nhưng tôi đúng là phải thừa nhận, anh ta nói không sai. Người không rõ sống chết không chỉ có lão Yên và Nha Tử mà còn có hai người anh em của anh ta.
Tôi nặng nề gật nhẹ đầu, không có nhất quyết đi xem nữa.
Toản Địa Thử ở bên cạnh ồ một tiếng, nói: “Tên nhóc nhà họ Vân ngược lại có chút phong thái ha.”
Nhà họ Vân?
Tôi tò mò nhìn thoáng qua Vân Thất, nhưng anh ta không có bất kỳ biểu hiện gì, giống như không nghe được lời của Toản Địa Thử, nhưng cái kiểu này càng chứng minh là ngầm thừa nhận.
Xem ra cái gọi là nhà họ Vân này chẳng những không rõ lai lịch mà chắc chắn còn không thoát khỏi quan hệ với trộm mộ.
“Khi nào mới đi xuống?” Côn Bố hỏi một câu, tôi ngạc nhiên nhìn anh ta một lát. Anh ta không phải người nóng vội, vậy mà lại chủ động hỏi, cũng thật hiếm thấy.
Vân Thất chỉ đáp lại một chữ: “Đợi.”
Về phần đợi cái gì, đợi đến khi nào thì không có giải thích.
“Có tiếng động!” Toản Địa Thử nghiêng lỗ tai lắng nghe, lập tức chỉ vào lối vào tối đen kia, nói: “Tiếng động là từ bên trong truyền tới.”
Tôi hỏi ông ấy là tiếng gì, ông ấy lại không đoán ra được, kể lại: “Giống như tiếng gió vậy, hoặc là tương tự tiếng hít thở.”
Tiếng hít thở?
Tôi chỉ âm thầm giật mình. Vân Thất làm dấu ra hiệu đừng có lên tiếng, hơn nữa anh ta còn nhanh nhẹn nhảy xuống, dứt khoát chắn ở lối vào, bóng lưng hơi có chút tiêu điều.
Toản Địa Thử giữ chặt tôi, ngăn tôi nhảy xuống theo.
“Nhưng mà…”
“Im miệng!”
Toản Địa Thử nghiêm khắc cắt ngang lời tôi, trầm mặc quan sát phía dưới. Ông ấy đè giữ tay tôi, lại còn không hề nới lỏng, tôi hoàn toàn không thoát ra được.