Chương 940 Lan Đình Tập Tự
Đương nhiên tôi càng tò mò Côn Bố muốn nói gì hơn, thế là ánh mắt chăm chú dõi theo anh ta. Nhưng anh ta không hề nhìn tôi mà đang nhìn vào tượng ác quỷ kia, giọng thì thào hỏi: “Trường An, lẽ nào cậu chưa từng trông thấy bức tượng ác quỷ này sao?”
Tôi khó hiểu nhìn anh ta. Loại tượng ác quỷ này rất kỳ quái, nếu như đã gặp qua rồi thì tôi nhất định sẽ có ấn tượng. Nhưng mà tôi hoàn toàn không có bất kỳ ấn tượng nào, đương nhiên là chưa từng thấy qua rồi.
Côn Bố ừ một tiếng, cảm thán: “Thảo nào, cậu chưa từng thấy cũng là bình thường.”
“Có thể thẳng thắn chút được không?” Lửa giận của tôi vẫn không cách nào đè nén, lời thoại câu trước mâu thuẫn với câu sau này rốt cuộc là có ý nghĩa quỷ quái gì hả?
Côn Bố ra hiệu cho tôi đừng nóng vội, kéo tôi đi đến cạnh bức tượng ác quỷ: “Cậu thử nhìn vào nơi này đi.”
“Nơi này thì có cái gì?” Tôi hơi mất kiên nhẫn.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Côn Bố không nói tiếng nào chỉ ra hiệu cho tôi nhìn xem, tôi không thể làm gì khác hơn là nén giận nhìn sang, nhưng không có phát hiện chỗ nào không đúng, chỉ là cảm giác nhìn từ bên hông thì vẻ hung thần ác sát của ác quỷ không có lộ ra rõ như vậy, ngược lại trông giống như bức tượng bình thường.
Côn Bố dùng tay điểm một cái, ra hiệu cho tôi nhìn vào vị trí cổ tượng ác quỷ.
Tôi không nhịn được nhìn lại, lập tức nhìn thấy một cái chấm đen khoảng chừng cỡ đầu ngón tay. Không, không phải chấm đen, đây là một bức đồ đằng - rồng.
“Quen không?” Côn Bố khẽ hỏi.
Tim tôi đập lên thình thịch, hoàn toàn không dám mở miệng, sợ vừa mở miệng ra thì tâm trạng của mình sẽ bị lộ tẩy hết.
Cái này đâu chỉ là quen thuộc, cái này rõ ràng… tôi đè cảm giác sợ run xuống, trong cổ họng phát ra từng đợt âm thanh nói không nên lời. Ngay cả tôi cũng không biết sao mình lại sợ hãi đến thế, cùng lắm chỉ là một bức đồ đằng mà thôi, cũng không thể nói rõ được cái gì.
Nhưng đồng thời tôi cũng biết lúc này tôi chính là đang tự lừa mình dối người, đây rõ ràng không chỉ là một bức đồ đằng đơn giản như vậy. Tôi chẳng những quen thuộc với bức đồ đằng này mà thậm chí trên người tôi cũng có nữa.
Không phải hình xăm Cửu Long, mà là ký ức tự mình có trước giờ vẫn luôn tồn tại ở trên người tôi. Tôi không biết có từ lúc nào, tôi cũng đã hỏi cha, nhưng ông ấy chỉ nói với tôi rằng, đây là đồ đằng mà hậu nhân của nhà họ Lưu đều có. Đó là một con rồng màu đen, râu rồng lại có màu vàng kim, vừa nhìn đã thấy rõ ràng khác hẳn những con rồng khác.
Bởi vì vị trí của đồ đằng trên người rất khó nhìn thấy nên bình thường cũng không phải lúc nào tôi cũng có thể nhìn thấy nó. Vậy nên một lát sau tôi cũng đã quên mất nó. Hôm nay tôi lại lần nữa nhìn thấy, nỗi sợ hãi âm thầm dâng lên.
Đồng thời, trong lòng tôi còn có chút mong đợi mơ hồ - theo như trong Tinh Quan Yếu Quyết đề cập tới, thật ra Hắc Linh Tinh Quan có một tín vật tương tự như là bùa Mô Kim của Mô Kim giáo úy, tên là: Huyền Thiên Bắc Đẩu Châu, nhưng trước mắt đã thất lạc.
Vả lại lúc trong sách đề cập tới đã dùng từ tương đối ảo diệu nên tôi vẫn luôn cho rằng vật này không tồn tại, nhưng bây giờ tôi nhìn thấy bức đồ đằng này, ngược lại dấy lên hy vọng.
Trong sách đã từng nhắc tới, Huyền Thiên Bắc Đẩu Châu thế nào cũng sẽ xuất hiện ở ngôi mộ cổ mà các bậc tiền bối nhà họ Lưu đã từng đặt chân qua. Nơi này có đồ đằng, vậy có phải các tiền bối thế hệ trước của nhà họ Lưu đã từng tới đây hay không?
Hơn nữa ý nghĩa của cái đồ đằng này hoàn toàn khác biệt, theo lời cha nói người có thể lưu lại đồ đằng ở trên đồ vật rất ít, tất nhiên đều là tồn tại kinh khủng trong giới trộm mộ. Bởi vì đồ đằng của mỗi cá nhân nhà họ Lưu đều có chút khác biệt, lưu lại đồ đằng là xác định đồ vật này thuộc về người này.
Thế nên mới nói, lẽ nào trong này là tiền bối của nhà họ Lưu?
Tôi vốn nên vui vẻ, nhưng không hiểu sao nỗi sợ hãi từ trong xương lại không cách nào áp chế được. Lúc tôi đối diện với tượng ác quỷ không có loại cảm giác này, nhưng lúc nhìn đến bức đồ đằng này, loại cảm giác này lại rõ ràng lạ thường.
“Trường An, cậu sao vậy?” Toản Địa Thử hỏi.
Tôi lắc đầu, lần nữa nói không nên lời, chỉ cảm thấy cả người rét run, hận không thể quỳ thẳng xuống. Nhưng tôi không có quỳ mà đứng thẳng tắp, tiếng cười lạnh từ trong cổ họng phát ra. Theo tiếng cười càng lúc càng lớn của tôi, cái loại cảm giác sợ hãi đó càng ngày càng giảm bớt, mãi cho đến cuối cùng gần như đã biến mất không còn.
“Giả thần giả quỷ, đã chết không biết bao nhiêu năm rồi mà cũng muốn hù dọa tôi?” Tôi hừ lạnh một tiếng, lau đi mồ hôi lạnh trên trán, cũng không thèm để ý đến khuyên can của Vân Thất, đưa tay ra đặt thẳng lên trên bức đồ đằng kia.
Lúc tôi nhìn thấy bức đồ đằng kia, tôi đã biết vì sao Vân Thất không cho tôi chạm vào, anh ta sợ tôi xảy ra vấn đề. Mặc dù tôi không biết anh ta nhìn ra được bằng cách nào, nhưng rõ ràng là anh ta sợ tôi không đối phó được cái đồ đằng này.
Hừ, chẳng qua chỉ là một người chết mà thôi, cho dù trước khi chết có mạnh hơn nữa thì tóm lại cũng đã chết.