← Quay lại trang sách

Chương 943 Lan Đình Tập Tự

Nhưng lối đi này chỉ có không tới một mét, phần cuối hướng thẳng tắp xuống dưới.

Cũng đúng, bên cạnh thiên điện chính là chính điện, nếu không phải cách cục hướng xuống kiểu này thì thật đúng là không hợp với lẽ thường.

“Đi thôi!” Tôi vẫy vẫy tay.

Vân Thất cứ khăng khăng xung phong đi trước, tôi nắm tay anh ta kéo ra đằng sau. Tình trạng hiện tại của anh ta như vậy, nếu như thật sự có nguy hiểm thì có trốn cũng không kịp.

Bởi vậy nên tôi mới đề nghị để tôi đi đầu, anh ta đi theo sau lưng, như vậy đôi bên có thể chiếu ứng lẫn nhau, anh ta cũng có thể để ý coi đằng trước có chỗ nào không thích hợp trước nhất.

Vân Thất suy nghĩ cả buổi rồi vẫn đồng ý với đề nghị của tôi.

Tôi thở ra một hơi, dẫn đầu chui vào lối đi. Vân Thất đi theo sát tôi, cơ thể còn hơi loạng choạng. Côn Bố đi theo sau lưng anh ta thỉnh thoảng còn đỡ anh ta một phen. Toản Địa Thử vẫn chưa tiến vào thì tôi đã đi đến cửa hang bẻ ngoặt chuyển thẳng xuống dưới.

“Xuống không?” Tôi nhìn thoáng qua đằng sau, con ngươi Vân Thất sâu thẳm, anh ta đột nhiên hỏi một câu không hề liên quan: “Trường An, nhà họ Lưu chỉ còn một mình cậu, vì sao cậu vẫn còn có thể kiên trì được vậy?”

Tôi trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, đợi đến sau khi phản ứng lại thì bật cười thành tiếng.

“Ha ha. Tôi đâu phải là tự mình kiên trì, rõ ràng bị ép từng bước một đi đến bước đường này. Tôi nhớ ngày đó nếu không phải đụng vào ngôi mộ Tây Chu kia tự đi tìm đường chết thì đoán chừng cha tôi dù có chết cũng sẽ mang theo bí mật của nhà họ Lưu vào trong quan tài, cũng sẽ không có chuyện của tôi bây giờ.”

Vân Thất nghe xong thì hơi sửng sốt, đoán chừng là không ngờ thân thế của tôi lại nhiều thăng trầm đến như vậy.

Mặc dù sau đó tôi ở cổ quốc Trường Dạ đã tìm được nơi quy tụ là 701 này, nhưng sở dĩ tôi có thể đi đến nơi này còn là vì bản thân mắc nợ.

Toản Địa Thử ở bên ngoài lên tiếng hối thúc: “Các người có đi nữa không?”

Tôi cao giọng đáp lại một câu đi ngay, sau đó nhỏ giọng nói: “Vân Thất, tôi không biết nhà họ Vân đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh phải làm gì, hoặc là anh muốn làm gì đều không cần phải xem ý tứ của người khác!

Nếu như năm đó tôi không có khai quật ngôi mộ Tây Chu kia thì có lẽ hôm nay tôi chỉ là một người bình thường, lấy vợ sinh con, làm ruộng chăn trâu, đây cũng là một kiểu sinh hoạt khác.”

Vân Thất khẽ gật đầu, sau đó ra hiệu cho tôi đi xuống dưới.

Tôi bật đèn pin rọi xuống phía dưới, nhưng không biết là do phía dưới quá sâu hay là ánh sáng không thể chiếu lọt vào, tôi lại không nhìn thấy đáy.

Vì lý do an toàn, tôi dùng dây thừng buộc vào thắt lưng, sau đó giao dây thừng cho Côn Bố ở phía sau nữa, bấy giờ mới thận trọng leo xuống.

Lạnh!

Đây là cảm giác rõ ràng nhất, tôi vừa duỗi chân xuống dưới đã rùng mình dữ dội, tay lạnh đến nỗi ngay cả dây thừng cũng không nắm được. Nếu không phải tôi đã đưa dây thừng cho Côn Bố từ sớm thì sợ rằng tôi có lẽ đã rơi thẳng xuống.

Nhưng ngược lại không có cao như trong tưởng tượng của tôi, tôi trượt chừng khoảng ba mét đã đến đáy. Dưới đáy lạnh buốt, chân giẫm lên trên cứ như là đi chân trần giẫm lên trên khối băng vậy.

Tôi kéo dây thừng lại giơ đèn pin lên trên mặt quơ quơ ra hiệu tất cả bình thường, sau đó mới giơ đèn pin chiếu qua hai bên, vừa chiếu một cái tôi lập tức ngây người ra như phỗng, thật lâu chưa lấy lại tinh thần, mãi cho đến khi có một cái tay khoác lên trên bả vai tôi.

“Ai?”

Tôi giật nảy mình, vừa quay đầu lại đã thấy khuôn mặt tái nhợt của Vân Thất. Anh ta đang dùng hết chút sức lực cuối cùng trèo xuống dưới, vết thương ở tay phải lại chảy máu, chắc là không cách nào chống đỡ được, bấy giờ mới khoác tay lên trên vai tôi.

Tôi vội tỉnh táo lại, hai tay đỡ anh ta đi qua bên cạnh hai bước, hỏi anh ta sao rồi?

“Không sao, nghỉ ngơi một lát là khỏe.” Vân Thất khẽ lắc đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn ra đằng trước, chân mày nhíu vào nhau thật chặt, giống như bất kỳ lúc nào cũng có thể nhỏ ra nước.

Anh ta lẩm bẩm: “Sao có thể như vậy được?”

Cứ thế trong chốc lát Côn Bố và Toản Địa Thử cũng đi theo xuống, thấy hai chúng tôi ngay cả một chút phản ứng cũng không có, vội vàng hỏi chúng tôi đã xảy ra chuyện gì?

Đương nhiên không cần chúng tôi trả lời, bọn họ cũng đã nhìn thấy tình huống ở đằng trước, trong lúc nhất thời mọi người đều rơi vào trầm mặc.

Đằng trước là một đại sảnh trống rỗng, núi đá cẩm thạch đủ loại chất đầy bên dưới. Đá cẩm thạch kia lạnh buốt thấu xương, nhưng điều khiến cho chúng tôi trầm mặc chính là mấy người đang treo trên đỉnh núi đá cẩm thạch - nhóm bốn người lão Yên, không thiếu người nào!

Chúng tôi không dám đi lên, là bởi vì trạng thái của mấy người này không thích hợp, nếu như tùy tiện đi lên sẽ chỉ khiến cho bọn họ xảy ra chuyện.

Trên cổ mỗi người bọn họ đều treo một sợi dây thừng hẹp dài, mà một đầu khác của sợi dây thừng thì đang cột lên trên con đường ở trước mặt chúng tôi. Nếu như chúng tôi đi qua sẽ rất dễ làm cho trọng lượng của sợi dây bên này mất thăng bằng, cổ của bọn họ sẽ bị lực siết cực mạnh làm tổn thương.