Chương 944 Lan Đình Tập Tự
Bọn họ đang quay lưng về phía chúng tôi, tiếng tôi và Vân Thất nói chuyện cũng không nhỏ, vậy mà bọn họ lại không hề có chút phản ứng. Trong lòng tôi rất hoảng, nhưng lại liều mạng tự nhủ, bọn họ cùng lắm chỉ là hôn mê mà thôi.
Thời gian chậm rãi trôi qua, tôi và Toản Địa Thử hai mắt nhìn nhau, nhưng trước sau vẫn không nghĩ ra được cách giải quyết.
Chỗ sợi dây treo ở đầu này trống rỗng, ai trong chúng tôi tùy tiện đi lên đều sẽ gây ra sự mất cân bằng rất lớn, đến lúc đó sợi dây siết vào cổ, cơ bản là không kịp cứu viện.
“Côn Bố, cổ trùng của anh có xử lý được không?” Tôi quay đầu nhìn Côn Bố.
Nếu như anh ta điều khiển cổ trùng cắn đứt dây thừng thì có phải vẫn còn có một đường sống hay không?
Nhưng Côn Bố lại lắc đầu, đưa tay ra khoa tay múa chân một phen: “Núi đá cẩm thạch quá cao, nếu như trong nháy mắt sợi dây đứt không có ai đỡ lấy bọn họ thì té trên núi đá cẩm thạch cũng sẽ gãy cổ. Cậu nhìn góc độ của bọn họ thử đi, té xuống đương nhiên là cổ sẽ bị thương nặng.”
Tôi thất vọng khẽ dựa vào tường, mắt nhìn chằm chằm vào lão Yên. Ông ấy là người bị treo cao nhất, nếu nói dùng cổ trùng thì những người khác có thể còn sống, nhưng ông ấy thì ắt phải chết không thể nghi ngờ. Đây cũng là nguyên nhân chính khiến tôi do dự.
Tôi nhìn sang Toản Địa Thử xin giúp đỡ, ông ấy cũng đang mặt ủ mày chau, giải thích rằng đá cẩm thạch quá trơn, ngay cả ông ấy cũng không có cách nào từ mặt hông leo lên.
“Tôi đi.” Giọng Vân Thất vẫn suy yếu như cũ, nhưng lại có vẻ kiên định.
Tội vội vàng ngăn anh ta lại: “Anh không muốn sống nữa sao?”
Chúng tôi muốn cứu người không sai, nhưng cũng không thể dùng việc hy sinh anh ta để đạt được một đích. Huống chi nhà họ Vân gì đó có lẽ chỉ còn lại mỗi mình anh ta, nếu như thật sự mất đi sợ rằng cũng là một thiệt hại lớn.
Vân Thất cười nói: “Vậy các người còn có cách nào khác nữa không?”
Tôi im lặng, quả thật chúng tôi không có cách nào, bằng không cũng không cần anh ta phải mở miệng.
Tôi hỏi ngược lại, anh ta thì có thể có cách gì được. Anh ta trả lời một cách thần bí: “Các người mở to mắt ra nhìn là được, bất luận nhìn thấy cái gì, tôi hy vọng cũng chỉ giới hạn ở nơi này, chờ sau khi các người ra khỏi đây tuyệt đối không được nói cho người khác biết.”
“Yên tâm đi!” Tôi không chút nghĩ ngợi đồng ý ngay, đây vốn là bí mật của anh ta, cho dù có tò mò đi nữa thì cũng không có lý nào trắng trợn truyền bá.
****5:
Tay trái anh ta cầm mũi tên màu bạc, ánh mắt tập trung nhìn vào bức tường bên phải, nhắm chuẩn. Sau đó vút một tiếng, mũi tên dùng tốc độ cực nhanh bay qua, kéo theo một hồi tiếng nổ vang dội trong không khí. Chưa tới một giây, mũi tên này đã cắm thật sâu vào trong đá cẩm thạch.
Tôi hơi hiểu được một chút, biết đại khái anh ta sẽ dùng cách gì để đi cứu bọn họ nhưng vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi!
Quả nhiên, một giây sau Vân Thất một hơi chạy lấy đà, thân thể nhẹ như lông ngỗng đáp nhẹ lên trên mũi tên. Mũi tên khẽ run một chút rồi dừng lại. Sau đó anh ta làm theo cách tương tự, mỗi lần cắm một mũi tên lại phóng người lên phía trước, chờ sau khi dùng xong mười mấy mũi tên thì anh ta đã đến gần lão Yên đang bị treo ở chỗ cao nhất.
Giờ phút này thân thể Vân Thất nghiêng về phía trước cũng đã sắp song song với mặt đất luôn rồi. Hai chân anh ta móc lại thật chặt ở trên mũi tên, tay trái kéo đầu lão Yên, tay phải gian nan cầm dao găm cắt dây thừng từng chút từng chút một. Hốc mắt tôi nóng lên dõi theo.
Mặc dù thân thủ của anh ta rất tốt, nhưng tôi cũng biết hành động này nguy hiểm cỡ nào, hễ có một chút xíu sai lầm thì anh ta sẽ không có bất kỳ biện pháp đề phòng nào ngã từ trên xuống…
Két!
Đột nhiên, mũi tên phát ra một hồi tiếng ken két. Đồng tử tôi thoáng cái co rút, dây thừng đã đứt mất, cả người lão Yên ghì xuống, ép eo Vân Thất cong thành con tôm, mũi tên có chút không chịu nổi gánh nặng.
Vân Thất cắn răng nhét dao găm trở lại lưng quần, anh ta hoàn toàn không để ý đến thương thế ở tay phải, nắm áo lão Yên kéo ông ấy quay lại. Tim tôi thắt lại, nhưng không dám phát ra bất kỳ tiếng động nào, sợ anh ta phân tâm!
Vân Thất dùng gần năm phút đồng hồ mới kéo lão Yên vào trong lòng được. Sau đó anh ta ôm hờ lão Yên từ từ lui trở về, trong lúc dịch chuyển rõ ràng không có nhẹ nhàng như mới vừa rồi, thậm chí có nhiều lần suýt chút nữa đã tuột xuống.
Chờ đến sau cùng anh ta về tới trên mũi tên cuối cùng, tôi mới vội vàng chạy lên đón lấy lão Yên, sau đó đỡ anh ta nhảy từ trên mũi tên xuống.
Tôi đưa tay ra đặt lên huyệt nhân trung của lão Yên trước tiên, hơi thở của ông ấy rất nông, nhưng trên người lại không có bất kỳ vết thương nào, trông giống như là chìm vào trạng thái hôn mê sâu.
Côn Bố đỡ lấy lão Yên kiểm tra một phen, sau đó lắc đầu với tôi: “Không có vấn đề gì lớn, là trúng phải thuốc mê!”
Mặc dù tôi không tin, thuốc mê kiểu gì có thể chuốc ông ấy mê thành cái dạng này, nhưng cũng không có thời gian quan tâm. Bởi vì Vân Thất còn đang giùng giằng muốn tiếp tục đi cứu những người khác.