← Quay lại trang sách

Chương 972 Lan Đình Tập Tự

Tôi tập trung đưa tay chậm rãi vuốt ve, trong đầu cũng theo đó xuất hiện một hình ảnh: Một mỹ nhân đang nằm, không, bên cạnh mỹ nhân còn có một đứa trẻ, đứa trẻ ước chừng một hai tuổi.

Vị trí của hai người họ vô cùng kỳ lạ, mỹ nhân nằm, theo lý thuyết thì đứa nhỏ phải ở trong lòng của mỹ nhân, hoặc là cách nửa người trên của mỹ nhân này một chút, nhưng đứa nhỏ này lại quỳ và cúi đầu xuống sát đất ở bên chân của mỹ nhân, tựa hồ vô cùng hèn mọn.

Đứa trẻ mới một hai tuổi đã biết hèn mọn sao?

Cho dù là ở thời nhà Đường có đẳng cấp sâm nghiêm, đứa trẻ một hai tuổi cũng không đến mức hèn mọn như thế, tôi không thể không hoài nghi đây là do thợ khắc phù điêu cố ý gây nên, là vì muốn dùng chi tiết đặc thù này tiết lộ điều gì đó.

Tôi đem suy nghĩ này nói với Côn Bố, anh ta vô cùng đồng tình với suy nghĩ của tôi, chỉ là anh ta nói tôi suy nghĩ không đủ cẩn thận.

“Theo lịch sử ghi lại, khi còn sống Trưởng Tôn hoàng hậu trước sau đã sinh hạ bảy người con cho Đường Thái Tông, trước khi chết một năm còn sinh hạ một công chúa nhỏ nhất, đứa nhỏ này e rằng chính là vị công chúa kia.” Côn Bố giải thích.

Tôi không dám nhận đồng, làm gì có ai để con gái nằm rạp dưới chân?

Côn Bố cười nói: “Cậu còn trẻ, không hiểu trạng thái của đứa nhỏ như thế nào mới là bình thường, cậu thấy là nằm rạp, nói không chừng Trưởng Tôn hoàng hậu chỉ đang chơi đùa cùng đứa nhỏ mà thôi. Nhưng bất kể thế nào, bức phù điêu này ẩn giấu trong bích họa, nhất định là có dự báo, tìm kiếm những manh mối khác ở xung quanh đi!”

Tôi ừ một tiếng, dựa theo ý nghĩ của anh ta cẩn thận tìm kiếm bốn phía của cung điện.

Nhưng trái ngược với cung điện được xây dựng hoa lệ, nơi này hầu như không có thứ gì đáng giá, thậm chí cũng không có vật bồi táng, ngoại trừ một cỗ quan tài, chỉ có một ít ngọc thạch được đặt ở trong góc của bốn hướng.

Đường Thái Tông rất thích ngọc thạch, cho dù là bên dưới thiên điện hay là mộ của vợ mình, bên trong đều đặt rất nhiều ngọc thạch.

Tôi âm thầm ghi nhớ trong lòng, đang muốn đi kiểm tra quan tài, đột nhiên có một thứ hấp dẫn ánh mắt của tôi – ở góc đông nam, có một khối ngọc thạch có màu sắc không giống với những ngọc thạch khác.

Ồ?

Tôi nghi hoặc nhích lại gần, đeo găng tay vào cẩn thận từng li từng tí rút khối ngọc thạch này ra khỏi đống ngọc thạch, lại lấy kính lúp ra nghiên cứu trong chốc lát, nhất thời kinh hãi.

“Côn Bố nhanh lên, lại đây xem này!” Tôi hét lên.

Côn Bố ngay lập tức đến gần và hỏi tôi đã tìm thấy gì?

Tôi kích động chỉ vào ngọc thạch trong tay, sau đó đưa kính lúp cho anh ta, ý bảo anh ta tự mình nhìn xem, anh ta tò mò dùng kính lúp đặt lại gần, sau đó sắc mặt cũng thay đổi.

“Đây...... là Lan Đình Tập Tự?” Thanh âm của anh ta run rẩy, hiển nhiên là không tin.

Tôi kiềm chế cảm xúc, bình tĩnh nói đúng vậy, nhưng “Lan Đình Tập Tự” hiển nhiên không phải là khối ngọc thạch này, nhưng có thể đem toàn bộ vănChương của Vương Hi Chi khắc vào bên trong ngọc thạch, bản thân khối ngọc này cũng là vô giá.

Côn Bố cũng kích động gật gật đầu, cầm ngọc thạch vô cùng cẩn thận, sau đó từ trong ngực lấy ra một cái hộp từ từ bỏ ngọc thạch vào, nói trong này rất có thể cất giấu manh mối có liên quan đến bút tích thật của Lan Đình Tập Tự, phải mang ra ngoài cho giáo sư Hứa nhìn xem.

Tôi ừ một tiếng, cho dù nhìn không ra điều gì, đây cũng là một vật có thể so sánh với quốc bảo, vô luận là lịch sử, hay là thủ pháp đều vô cùng ghê gớm.

“Mở quan tài không?”

Tôi nhìn Côn Bố cất kỹ ngọc thạch, sau khi đi dạo một vòng trong cung điện xác định không còn phát hiện thêm gì, tôi nhìn về phía anh ta dò hỏi, chỉ có mở quan tài mới có thể nghiệm chứng vì sao trên tấm biển lại để trống.

Côn Bố do dự nhìn chằm chằm vào quan tài được đúc bằng ngọc thạch, một lúc lâu sau mới hỏi một vấn đề khiến tôi sởn gai ốc.

“Cậu cảm thấy giữa chúng ta, ai là người bị đánh tráo?” Giọng nói của anh ta trần ngập vẻ thần bí, cộng thêm âm sắc vốn trong trẻo nhưng lạnh lùng của anh ta, nghe qua làm cho tóc gáy của tôi tất cả đều dựng đứng lên.

Tôi ngưng trọng nhìn anh ta, tôi từng hoài nghi trong đội có kế hoạch gạt tôi, hơn nữa đối tượng hoài nghi tập trung ở trên người lão Yên, bởi vì ông ấy không phải lần đầu tiên gạt người.

Côn Bố thở ra, nói rằng anh ta nghi ngờ Vô Diện Hiệp chưa có rời đi.

“Không thể nào!” Tôi lập tức phản bác.

Côn Bố đã cho bọn họ ăn thuốc độc, chỉ cần bọn họ không muốn chết, thì sẽ không quay lại, huống chi chúng tôi đã nhìn thấy Lưu Hàn Thu rời đi, về sau chúng tôi vẫn luôn ở cùng một chỗ, căn bản không có khả năng để cho bọn họ đánh tráo.

****

“Không, nếu Vô Diện Hiệp đánh tráo lão Yên…” Côn Bố chậm rãi phân tích, nhưng phân tích đến đoạn sau lông mày của anh ta cũng nhíu lại, hiển nhiên cũng không nghĩ ra nếu đánh tráo lão Yên, sẽ xuống tay từ chỗ nào.

Tôi hỏi anh ta vì sao lại sinh ra hoài nghi như vậy, Côn Bố suy nghĩ một chút mới nói: “Bởi vì tuyến đường của chúng ta! Chiêu Lăng cũng không phải là những ngôi mộ bị chôn sâu trong núi không người biết, mặc dù chưa khai thác hoàn toàn, nhưng vị trí của nó, bao gồm cả mộ của Trưởng Tôn hoàng hậu và Đường Thái Tông, trong lòng chúng ta ít nhiều đều hiểu rõ, nhưng cậu xem lão Yên dọc theo đường đi giống như cái gì cũng không biết, toàn đội hoàn toàn là do cậu dẫn dắt.”