← Quay lại trang sách

Chương 971 Lan Đình Tập Tự

Cố gắng hết sức đi." Lão Yên không cãi với tôi, chỉ mệt mỏi nói.

Tôi kỳ lạ nhìn ông ấy, có chút không hiểu hiện giờ ông ấy có ý gì, nhưng ông ấy không nhìn tôi mà chỉ nhìn chằm chằm vào cung điện, dưới chân không ngừng cử động.

Tôi thu hồi sự nghi ngờ trong lòng, đặt hết tâm tư về phía trước, chỉ cần một chút động tĩnh cũng sẽ vểnh tai lên lắng nghe, nhưng thẳng đến khi tới trước cửa cung điện chúng tôi cũng không phát hiện rất bất cứ thứ gì kỳ lạ.

"Cung điện này vậy mà lại không có tên." Giáo sư Hứa ngẩng đầu nhìn tấm biển trước cung điện, tôi nhìn theo tầm mắt của ông ấy chỉ thấy phía trên cung điện chỉ có một tấm biển trống trơn, không viết gì cả.

Tôi hỏi giáo sư Hứa người xưa giải thích việc này như thế nào?

Vẻ mặt ông ấy nghiêm trọng, nói có lẽ là bởi vì trong cung điện không có chủ nhân...

Không có chủ nhân?

Tôi có chút kinh ngạc, Trưởng Tôn hoàng hậu là chết một cách bình thường, không thể xảy ra tình huống không có thi thể, trong cung điện sao lại không có chủ nhân?

Giáo sư Hứa suy nghĩ một lúc nhưng vẫn lắc đầu nói rằng ông ấy đã từng đọc qua những ghi chép về những lệ cũ, loại tấm biển không có chữ là vì không có thi thể của chủ nhân, không viết gì có nghĩa là một ngày nào đó sẽ tìm được.

Tôi nhìn tấm biển trống không, trong lòng tràn đầy nghi hoặc... Nếu thi thể của Trưởng Tôn hoàng hậu không ở đây thì đang ở đâu?

****

Giáo sư Hứa cũng khó hiểu, lão Yên thì đề nghị đi vào xem liền rõ ràng, cung điện này rõ ràng chính là mộ thất, nếu Trưởng Tôn hoàng hậu quả thật ở đây, vậy thì bên trong tất nhiên sẽ có quan tài.

Nếu không có ở đây... Lão Yên nói đùa, nói không chừng thủy quái vừa rồi chính là Trưởng Tôn hoàng hậu.

Tôi chỉ cảm thấy trong lòng phát lạnh, tuy ông ấy chỉ đang nói đùa, nhưng tôi vẫn cảm thấy rất có khả năng này.

“Trường An, lần này cậu cùng tôi đi vào.” Côn Bố quay đầu nhìn về phía tôi, sau đó nhìn về phía lão Yên xin ý kiến, ý là tôi cùng anh ta đi vào là được rồi, những người khác thì ở bên ngoài chờ.

Lão Yên sắc mặt không tốt, nói ông ấy vừa mới ra lệnh, tốt nhất là tất cả mọi người đều ở cùng một chỗ, vậy thì cứu viện cũng có thể tới kịp.

Côn Bố lại cứng rắn nói không cần, anh ta cùng tôi đi vào thăm dò, cũng không có đi sâu vào bên trong, rất nhanh liền có thể đi ra.

Lão Yên suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn gật đầu, nói vào thì có thể, nhưng một khi có gì không ổn nhất định phải nhanh chóng trở về, không nên tự mình quyết định.

“Được!” Côn Bố gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Lúc này lão Yên mới vẫy tay cho chúng tôi đi vào.

Côn Bố liếc nhìn tôi, tôi liền đi theo phía sau anh ta chậm rãi đi về phía cung điện, trong lòng tôi cảm thấy bất an, không hiểu vì sao Côn Bố lại kiên trì chỉ cần tôi và anh ta đi vào, nếu nói về sức chiến đấu, Nha Tử không bị thương hiển nhiên càng thích hợp hơn.

Tôi bên này còn đang suy nghĩ, bên kia Côn Bố đã đẩy cửa lớn cung điện ra.

Toàn bộ cung điện giống như không được bố trí cơ quan bảo vệ, trên cửa cũng không có dây xích, có thể dễ dàng đẩy ra.

Tôi vội vàng đi theo, cũng may lần này Côn Bố không đóng cửa lại, tôi cũng yên tâm hơn. Sau khi đi vào cửa, tôi quay đầu lại nhìn thoáng qua, lão Yên đang nhìn tôi, sau đó ông ấy hơi giơ tay lên, ngón cái nắm ở bên trong, bốn ngón tay khác nhẹ nhàng vẫy vẫy.

Tim tôi đập thình thịch – ông ấy bảo tôi cẩn thận với Côn Bố.

Giữa hai người họ đã xảy ra chuyện gì?

Trước khi Côn Bố tiến vào cung điện, mặc dù giữa anh ta và lão Yên có chút không hòa hợp, nhưng tổng thể vẫn rất hài hòa, hiện tại hai người họ đã hoàn toàn không tín nhiệm lẫn nhau.

Tôi cũng không có biểu hiện gì, chỉ xoay đầu đi theo Côn Bố chậm rãi tiến vào cung điện.

Tráng lệ......

Vào cung điện, phản ứng đầu tiên của tôi chính là xa hoa tráng lệ, trần nhà xanh vàng đen xen, bích họa trên vách tường có màu sắc rực rỡ, phối hợp với quan tài được đúc bằng phỉ thúy, ngoại trừ hoa lệ tôi cũng không nghĩ ra được từ ngữ nào khác.

“Côn Bố, anh nhìn quan tài đi.” Tôi nhìn lướt qua cung điện, chỉ cảm thấy ngoại trừ hoa lệ ra không có bất kỳ cơ quan cạm bẫy nào, thoạt nhìn giống như Trưởng Tôn hoàng hậu đang ngủ trong tẩm cung của mình, mà quan tài này chính là chiếc giường hoa lệ của người.

Côn Bố đang quan sát một bên khác, nghe thấy tôi gọi, anh ta cũng không có đi tới, mà là vẫy tay kêu tôi đi qua xem phù điêu trên tường.

Phù điêu?

Tôi vừa mới tùy ý đánh giá một lượt, cũng không có phát hiện phù điêu gì.

Tôi nhất thời cảm thấy hứng thú, liền đi đến bên cạnh Côn Bố, thấy bức phù điêu mà anh ta nói được ẩn giấu vô cùng sâu! Trên vách tường này ban đầu chỉ là bích họa có màu sắc rực rỡ, thoạt nhìn cũng rất đơn giản, nhìn dáng vẻ hẳn là chuyện thú vị trong cung đình thời nhà Đường, phù điêu được giấu ở trong bích họa này.

Màu sắc hòa làm một thể với bích họa, nếu như không đưa tay sờ, rất khó phát hiện chỗ này còn có phù điêu.

(*) Phù điêu hay còn gọi là chạm nổi là hình thức sáng tác nghệ thuật bằng cách đắp nổi hoặc đục đẽo, khoét lõm, nó là một kỹ thuật điêu khắc trong đó các yếu tố điêu khắc được gắn kết vào cấu tạo nền của cùng một chất liệu.