Chương 974 Lan Đình Tập Tự
Tôi cau mày không biết có nên nói hay không, lão Yên lạnh lùng quát một tiếng: “Trường An, cậu phải phân rõ nặng nhẹ, mắt trận biến mất, tiếp theo chính là cung điện sụp đổ, nói!”
“Là tôi cầm.” Côn Bố nhẹ nhàng mở miệng.
Lão Yên nóng nảy, bảo anh ta nhanh chóng đặt trở về, nhưng lời nói còn chưa dứt, tôi chỉ cảm thấy dưới chân không vững, suýt chút nữa cả người đã nằm sấp xuống.
“Mau, cung điện sắp sập rồi, chạy mau!”
Lão Yên cũng không kịp nói tôi đã lớn giọng gào thét, tiện tay kéo lão Miêu cách ông ấy gần nhất chạy ra ngoài.
Tôi và Côn Bố bởi vì cách cửa cung điện gần nhất, ngược lại rất nhanh đã chạy ra ngoài, mắt thấy cung điện lung lay sắp đổ, tôi thấp giọng chất vấn Côn Bố: “Có phải anh biết sẽ xảy ra chuyện không?”
Nhớ lại dáng vẻ vừa rồi của anh ta, rõ ràng anh ta biết sẽ xảy ra chuyện.
Anh ta nhìn tôi một cái, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Trường An, cậu phải có phán đoán của riêng mình.”
Tôi hừ một tiếng không nói gì nữa, mang theo mọi người chạy ra ngoài rồi lui về phía sau, tốc độ sụp đổ của cung điện vô cùng nhanh, cơ hồ chỉ trong nháy mắt chúng tôi đi ra ngoài, cả tòa cung điện liền ầm ầm ngã xuống, trở thành một đống phế tích.
Trong lúc cung điện sụp đổ, cỗ quan tài kia lại chậm rãi hạ xuống đất.
Sau khi sự sụp đổ kết thúc, chúng tôi lại tiến lên lần nữa nhưng làm thế nào cũng không tìm thấy khe hở, giống như cỗ quan tài kia chưa từng xuất hiện, thậm chí ngọc thạch ở bốn góc cũng đều biến mất không thấy.
Trấn hồn trấn hồn... Nếu không cách nào trấn, liền hủy diệt, cũng tốt hơn là để cho người khác quấy nhiễu.
“Cái này......” Tôi thật lâu không nói gì, sau đó quay đầu lại nhìn thoáng qua Côn Bố, đương nhiên tôi cũng không có buông tha lão Yên, hai người bọn họ đều có vấn đề, mỗi một người đều có vấn đề!
****
Tôi cố sức đè xuống cơn giận trong lòng, làm bộ như không có việc gì hỏi bọn họ hiện tại nên làm thế nào, tiếp tục tìm quan tài hay là đi qua nơi này?
Sau khi cung điện biến mất, phía sau cung điện đã xuất hiện một lối đi u ám, trong lối đi tất cả đều là đèn trường minh, nhưng ánh đèn lờ mờ, chiếu sáng toàn bộ lối đi như thể thông tới địa ngục…
(*)Trường Minh Đăng là một loại đèn mà dân chúng thời xưa thường thắp vào đêm 30 hoặc trong những dịp thờ cúng. Tương truyền rằng, ngọn đèn này có tên gọi là "Trường Minh" vì sở hữu ánh sáng không dễ bị dập tắt.
Lão Yên lướt qua phế tích của cung điện, đứng ở cửa lối đi, cũng không bật đèn pin, cứ quan sát như vậy, một lúc lâu sau mới quay đầu lại, thản nhiên nói: “Thì ra người giữ mộ chân chính là Trưởng Tôn hoàng hậu.”
Tôi hiểu ý của ông ấy, nếu cung điện không sụp đổ, lối đi này vô cùng khó phát hiện, vậy thì cửa vào đi thông tới mộ thất của Đường Thái Tông cũng sẽ hoàn toàn bị che dấu.
Bởi vậy muốn vào mộ Đường Thái Tông, nhất định phải phá hủy mộ thất của Trưởng Tôn hoàng hậu... Đây rốt cuộc phải quyết tâm như thế nào mới có thể làm đến trình độ này?
Pằng!
Đột nhiên, một tiếng súng kéo tôi từ trong trầm tư trở về, tôi tức giận hỏi là ai nổ súng, lão Yên đã kéo chúng tôi rút lui.
Cũng may chung quanh cung điện có không ít phòng, lão Yên kéo chúng tôi vào phòng ông ấy từng tìm hiểu qua, sắc mặt nghiêm trọng.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Giáo sư Hứa trầm giọng hỏi.
Lão Yên nhìn ra bên ngoài, sắc mặt âm trầm: “Là William... bọn họ đuổi kịp rồi.”
Nhanh vậy sao?
Tôi kinh ngạc nói, chúng ta mới vào mộ không bao lâu, bọn họ rõ ràng rớt lại phía sau xa như vậy sao lại có thể đuổi kịp?
Không đúng, dựa theo nguồn gốc tiếng súng vừa mới vang lên, bọn họ còn ẩn nấp trước chúng tôi, nói cách khác bọn họ đã tới trước rồi?
Lão Yên cũng đồng tình với suy nghĩ của tôi, nói chắc chắn là có lối đi khác, căn cứ vào tốc độ này thì trong đội của William nhất định có đại sư, nếu không, không thể ở trong núi Cửu Vĩ rắc rối phức tạp này nhanh chóng tìm được mộ táng chính xác như thế.
Đại sư......
Lại là một tên phản đồ Trung Quốc!
“Đợi đã, sao Vân Thất lại lên đây?” Đột nhiên lão Yên hạ giọng, tôi vội tiến lại gần nhìn, chỉ thấy một bóng dáng lảo đảo đứng ở bên ngoài phòng, vẻ mặt lo lắng đánh giá chung quanh.
Đoàn trưởng Lâm vội vàng muốn đi ra ngoài, tôi nhanh chóng ngăn anh ta lại, kêu anh ta bình tĩnh. Vân Thất bị thương nặng, được đoàn trưởng Lâm ra lệnh mang theo bộ đội và cảnh sát vũ trang trốn vào trong núi sâu, sao bây giờ lại xuất hiện ở đây?
“Ý của cậu là cậu ta bị người uy hiếp?” Đoàn trưởng Lâm có kinh nghiệm phong phú, ám chỉ trong lời nói của tôi sao anh ta có thể không nghe ra.
Tôi gật gật đầu, nói tám phần là như thế, hiện tại chúng ta đi ra ngoài chính là trúng bẫy, không chỉ không cứu được Vân Thất, còn muốn gộp thêm mạng của mình vào, vẫn nên yên lặng theo dõi diễn biến thì tốt hơn.
Đoàn trưởng Lâm lo lắng xoa xoa tay, nói không được, anh ta không thể nhìn Vân Thất xảy ra chuyện, ai biết đám người kia thấy không dẫn người ra được có thể hạ độc thủ hay không?
“Sẽ không.” Tôi nói chắc như đinh đóng cột.
Đoàn trưởng Lâm hồ nghi nhìn về phía tôi, sâu trong ánh mắt thậm chí mang theo một chút hoài nghi.
Tôi vội giải thích William làm người cẩn thận, chỉ cần chúng ta không đi ra ngoài thì Vân Thất vẫn còn hữu dụng, gã sẽ không dễ dàng giết anh ta, khiến trong tay mình không còn lá bài tẩy.