← Quay lại trang sách

Chương 975 Lan Đình Tập Tự

Hơn nữa, hiện tại quan trọng nhất không phải là cứu Vân Thất, mà là suy xét sao anh ta lại bị uy hiếp, nếu như anh ta đều không an toàn, vậy thì những cảnh sát vũ trang khác đâu?

Đoàn trưởng Lâm càng nghe càng nóng nảy, nhanh chóng lôi kéo tay lão Yên thấp giọng nói: “Lão Yên, ông mau nghĩ biện pháp, ông đây không thể nhìn các anh em đều gặp chuyện không may!”

Lão Yên ra hiệu cho anh ta đừng nóng vội, nói Vân Thất sẽ không dễ dàng chịu thua, tuy rằng cậu ta bị trọng thương, nhưng nếu cậu ta không khuất phục đám người William thì bọn chúng cũng chưa chắc có thể làm gì cậu ta, người nhà họ Vân cũng không dễ bắt nạt.

Tôi lập tức hiểu ra – William rất có thể......

Có thể đã dùng mạng của những chiến sĩ cảnh sát vũ trang kia bức Vân Thất đi vào khuôn khổ!

Con mẹ nó!

Tôi hung tợn mắng một câu, lập tức nhìn về phía lão Yên: “Lần này nhất định không thể thả gã đi, lão Yên, ông nói gì đi!”

“Mệnh lệnh của cấp trên cậu nghe không hiểu sao?” Lão Yên nhẹ nhàng nói một câu nhưng lại tràn ngập sát khí, tôi nhất thời hiểu được ý của ông ấy, cấp trên đã sớm nói muốn chém tận giết tuyệt thế lực nước ngoài... Lần này chúng tôi nhất định không thể lại để cho quốc bảo bị đưa ra nước ngoài.

Lão Yên ra hiệu với chúng tôi, sau đó chậm rãi lui về phía sau, nói đám người William đã nổ súng, chứng tỏ bọn chúng đã nhìn thấy chúng tôi, căn phòng này đã không thể ẩn thân. Huống chi Vân Thất ở trong tay bọn họ cũng không an toàn, có thể cứu liền cứu ra trước.

“Không, đừng cứu anh ta.” Tôi mở miệng nói.

Đám người đoàn trưởng Lâm hung tợn nhìn tôi, như thể một giây sau sẽ xông lên xé tôi thành từng mảnh nhỏ.

Tôi vội giải thích: “Các người không cảm thấy trạng thái vừa rồi của Vân Thất không thích hợp sao?”

“Con mẹ nó, cậu ta bị thương nặng như vậy, có thể con mẹ nó thích hợp sao?” Tính tình nóng nảy của đoàn trưởng Lâm nháy mắt bị kích phát, lão Miêu cũng hận không thể dùng nắm đấm đập chết tôi, tôi bất đắc dĩ đè tay bọn họ lại, bảo bọn họ không nên kích động.

“Tôi không nói thân thể của anh ta, mà là ánh mắt của anh ta, trong mắt các anh Vân Thất là người sợ chết sao?” Tôi nhẹ nhàng hỏi.

Đám người đoàn trưởng Lâm đồng loạt lắc đầu nói không phải, tôi nói vậy là đúng rồi, bộ dáng vừa rồi của Vân Thất rõ ràng là một bộ dáng nhu nhược sợ hãi, tôi không tin đây là biểu tình Vân Thất có thể làm ra.

“Cậu nói anh ta là giả?” Trải qua chuyện của Vô Diện Hiệp, Nha Tử đặc biệt mẫn cảm.

Tôi lắc đầu nói không phải, chỉ muốn nói Vân Thất đang truyền tin cho chúng ta, anh ta hiện tại không cần cứu viện.

Nếu anh ta cần chúng ta cứu, anh ta có thể ra hiệu cho chúng ta, William đã nhìn thấy chúng ta, tất nhiên Vân Thất cũng thấy được. Trong khoảng thời gian vừa rồi, anh ta hoàn toàn có thể cho chúng ta một ít ám chỉ, không cần quá rõ ràng, chỉ cần là động tác tay chúng ta có thể hiểu, nhưng anh ta không có làm vậy, anh ta hoàn toàn không làm gì, chỉ giống như một người bình thường, điều này nói rõ anh ta có kế hoạch của mình.

Đoàn trưởng Lâm gật đầu, sau đó lại lo lắng nói: “Vậy nếu cậu phán đoán sai thì sao?”

“Vậy cũng không có biện pháp, hiện tại địch trong tối chúng ta ở ngoài sáng, tùy tiện cứu người chỉ xuất hiện tổn thất càng lớn! Chúng ta hiện tại muốn đảm bảo nhất chính là bảo vật trong mộ này không bị William mang đi, nói một câu không khách khí, đoàn trưởng Lâm, nếu chúng ta đã liên hợp nhưng vẫn để William mang theo quốc bảo an toàn đi ra khỏi biên giới...... Sợ là có chết vạn lần cũng không đủ để bù đắp.”

Giọng điệu của tôi lạnh lẽo, tôi cũng biết làm như vậy là bất cận nhân tình, nhưng không có cách nào, đó là sự thật. Lúc trước bộ đội và cảnh sát vũ trang phát điện báo cũng nói đám người William có không ít người, nếu trong lúc chưa rõ tình hình mà tùy tiện đi đối kháng, chúng tôi sẽ chết rất thảm.

(*) Bất cận nhân tình: không màng đến tình người.

“Vậy cậu nói xem bây giờ chúng ta phải làm gì!” Đoàn trưởng Lâm gấp gáp.

Tôi cười hì hì, nhẹ giọng nói vài câu, ánh mắt của đám người đoàn trưởng Lâm đều sáng lên, cuối cùng tấm tắc khen ngợi khiến cho tôi có chút ngượng ngùng.

“Trường An, cậu có nắm chắc không?” Lão Yên có chút lo lắng.

Tôi lắc đầu: “Nói thật, chỉ có ba phần, nhưng tôi cho rằng đáng giá để liều mạng.”

Cộp cộp cộp......

Đột nhiên có một trận tiếng bước chân truyền đến, nghe âm thanh này có vẻ không ít người, hơn nữa còn có xu thế vây quanh cửa của căn phòng này.

Tất cả chúng tôi đều cầm súng, vểnh tai lắng nghe, khoảng nửa phút sau chúng tôi nghe thấy tiếng cười kỳ lạ của William, còn kèm theo mấy câu.

Nghe nửa ngày, tôi mới kịp phản ứng gã đang kêu lão Yên, hơn nữa còn đang khiêu khích!

****

“Tôi đi ra ngoài, các người cứ dựa theo kế hoạch.” Tôi nhẹ giọng nói.

Lão Yên lo lắng, nói vẫn là để ông ấy đi ra ngoài thì tốt hơn, tôi kiên quyết cự tuyệt, lão Yên và William là thù chết, tôi đi ra ngoài còn có thể đàm phán, ông ấy đi ra ngoài e rằng sẽ trực tiếp bị một phát súng bắn chết.

Tôi làm vài động tác tay với bọn họ, nhìn vị trí của bọn họ đều ẩn giấu tốt thân hình, lúc này mới cao giọng nói: “William, tôi là học trò Lưu Trường An của lão Yên, tôi biết các người tới đây là vì cái gì, trên người tôi có thứ các người muốn.”