← Quay lại trang sách

Chương 986 Lan Đình Tập Tự

Nghe vậy, tất cả mọi người đều gật gật đầu, lão Yên càng nở nụ cười, liên tục khen: “Trường An càng ngày càng có phong thái của lãnh đạo! Đã như vậy, bọn chúng tạm thời sẽ không xuống tay tàn nhẫn với chúng ta.”

Tôi gật đầu, nhưng thần sắc của giáo sư Hứa vẫn không tốt, ông ấy đen mặt nói: “Có lẽ chúng tôi sẽ không sao, nhưng lão Yên, ông thì không nhất định. Bạch gia hận nhất chính là ông, Thiên Sát Trận này... ông không nên coi thường thì tốt hơn.”

Lão Yên đau đầu ấn huyệt thái dương, nói đối phương lúc trước rõ ràng đã chết, sao hiện tại lại tung tăng nhảy nhót, nhìn dáng vẻ thì sống thêm mấy chục năm cũng không có vấn đề.

Côn Bố lúc này nở nụ cười, nói cũng chưa chắc.

“Hả?” Lão Yên tò mò hỏi.

Côn Bố sờ sờ cánh tay, thanh âm mang theo hàn khí: “Ông ta dựa vào đồ vật để treo mạng, lần này William có thể tìm được ông ta sợ là đã đưa ra điều kiện đủ hấp dẫn, các người nói xem, đối với một người sắp chết, thứ gì có lực hấp dẫn lớn nhất?”

Chỉ một câu nói của anh ta đã khiến tóc gáy tôi đều dựng thẳng lên, người sắp chết, cho dù là tiền tài quyền lực đều không đủ để hấp dẫn, chỉ có hi vọng sống sót.

“Nếu “Lan Đình Tập Tự” chỉ là hàng thư đứng đầu thiên hạ, cũng không cần gia tộc William ra tay. Sau khi quốc gia thành lập, William đã đánh cắp văn vật quốc bảo từ Trung Quốc, có vài thứ còn quý giá hơn cả nó, vì sao William lại vì nó mà mạo hiểm mang theo lính đánh thuê chứ?” Tôi nói tiếp ý của Côn Bố và một ý nghĩ chậm rãi xuất hiện trong đầu tôi.

Lúc này, giáo sư Hứa có chút do dự nói ông ấy đã từng xem qua một truyền thuyết, nhưng cảm thấy quá hoang đường nên không để trong lòng.

“Truyền thuyết gì?” Lão Yên vội hỏi.

Giáo sư Hứa nhẹ giọng nói: “Nghe nói Lý Thế Dân sở dĩ ưu ái Lan Đình Tập Tự như thế, cũng không phải bởi vì tôn sùng thư pháp của Vương Hi Chi, mà là bởi vì trong sách này cất giấu một bí mật kinh thiên động địa.”

Nói tới đây giáo sư Hứa dừng một chút, dường như đã dùng rất nhiều khí lực mới có thể nói ra câu kế tiếp: Trường sinh bất lão.

“Vớ vẩn!” Tôi trực tiếp phản bác.

Nha Tử bất mãn đạp tôi một cước, tôi vội cười nói thêm: “Giáo sư Hứa, tôi không có ý nói ngài đang nói vớ vẩn, chỉ là cảm thấy chuyện trường sinh bất lão này không thực tế.”

Cũng may giáo sư Hứa không so đo với tôi, chỉ là thần sắc hơi quái dị, nói nếu thật sự có ghi chép về trường sinh bất lão, vậy đã có thể giải thích được vì sao Bạch gia lại ra tay.

Người sắp chết và trường sinh bất lão... Tôi hít một hơi thật sâu, đúng vậy, trước mắt đây là đáp án tốt nhất.

****

Nhưng theo lịch sử ghi lại, “Lan Đình Tập Tự” chẳng qua chỉ là một bài thơ sau khi Vương Hi Chi say rượu, chợt có hứng thú sáng tác ra mà thôi, trong đó sao lại có cách khiến người ta trường sinh bất lão chứ?

Lão Yên buông tay, nói mặc kệ có phải là thật hay không, chỉ cần có chút tiếng gió là có thể làm cho người ta chạy theo như vịt, từ xưa đến nay đều là vậy.

Toản Địa Thử ở bên cạnh vẫn không nói gì vung tay: “Trước tiên không nói việc này, hiện tại nên nghĩ xem làm sao thoát khỏi Thiên Sát Trận đã.”

Lời nói của ông ấy làm cho chúng tôi hoàn toàn mất đi hứng thú thảo luận, sắc mặt lão Yên trong nháy mắt biến thành màu đen.

Bởi vì Thiên Sát Trận khó giải......

Nói chính xác hơn là sau khi Thiên Sát Trận được cải tiến thì khó có thể hóa giải, về phần Thiên Sát Trận tại sao lại cải tiến còn phải bắt đầu từ “nghiệt duyên” của lão Yên và Bạch gia.

Bạch gia từ nhỏ đã đi theo đội trưởng Bạch, bởi vì có thiên phú hơn người, tự nhiên cũng là tâm cao khí ngạo, tự cao tự đại coi thường tất cả mọi người, trước khi lão Yên gia nhập 701, ông ta chính là một tồn tại giống như thiếu chủ của 701, ai thấy ông ta mà không tôn kính?

(*) Tự cao tự đại: được hiểu là một tính cách hoặc thái độ mà một người nào đó tỏ ra tự tin, tự hào một cách thái quá đến mức mất đi sự kính trọng và tôn trọng đối với những người khác.

(*) Tâm cao khí ngạo: Kiêu kì, ngạo mạn, tự coi là hơn hẳn người khác.

Nhưng sau khi lão Yên gia nhập 701 thì đã hoàn toàn thay đổi, tuy đội trưởng Bạch không đặt tất cả tâm tư lên người của lão Yên, nhưng tôi tin tưởng đội trưởng Bạch lúc đó nhất định cũng đã sinh ra hoài nghi về dụng tâm của Bạch gia, lúc này mới mang theo lão Yên trở về.

Bạch gia tự nhiên là bất mãn đối với sự xuất hiện của lão Yên, bởi vậy ông ta cũng thường xuyên đấu pháp với lão Yên.

Hai người, một người là Mô Kim giáo úy, một người là đại sư phong thủy lại theo đội trưởng Bạch vào nam ra bắc, bản lĩnh trong tay cũng không hề yếu, thường xuyên qua lại khiến cả hai người đều kết thù, lão Yên có tính tình tùy tiện, Bạch gia lại nhỏ tuổi hơn ông ấy, có rất nhiều chuyện ông ấy cũng không để ở trong lòng.

Nhưng Bạch gia thì không được như vậy, thứ nhất địa vị của ông ta ở 701 đã bị uy hiếp, thứ hai lão Yên xuất hiện cũng đoạt đi sự chú ý của đội trưởng Bạch, ông ta cơ hồ coi lão Yên thành kẻ thù của mình! Cuối cùng ông ta đã cố ý nghiên cứu ra một trận pháp để đối phó lão Yên, đó chính là: Thiên Sát Trận.