Chương 988 Lan Đình Tập Tự
“Lão Hứa, Nha Tử, tôi nói biện pháp phá giải Thiên Sát Trận trước kia cho hai người biết, hai người kết hợp với biện pháp này để nghĩ ra cách mới, xem có thể phá giải phong thủy của sát trận này không.” Lão Yên lớn tiếng phân phó.
Giáo sư Hứa và Nha Tử nháy mắt đợi lệnh, cẩn thận nghe lão Yên nói.
“Chính Đông khởi, chính Tây sinh, nếu sống tất thấy máu, nếu phá tất thấy gió. Di chuyển về phía Tây Nam, nếu có hố nhỏ, bên trong tất có cơ quan, dựa vào trận địa bát quái âm dương, ngược chiều kim đồng hồ xoay trái ba cái, xoay phải hai cái, nhất định có thể ra.”
Tôi nghe cẩn thận, chỉ cảm thấy Thiên Sát Trận này là một thứ cổ quái, trận pháp bình thường đều có phương pháp, rất nhiều đều là căn cứ thuật âm dương ngũ hành, nhưng Bạch gia hiển nhiên ở bên trong gia bỏ thêm thuật phong thủy, khiến cho việc phá giải càng thêm gian nan.
Giáo sư Hứa và Nha Tử cau mày, Nha Tử nói không khởi động cơ quan, anh ta không có cách nào xác định trận pháp này đã cải tiến thứ gì.
“Một khi cơ quan khởi động, hàng ngàn hàng vạn ngân châm sẽ lập tức đánh úp về phía chúng ta, trong một không gian nhỏ hẹp như này, cậu có thể mang theo chúng tôi tránh thoát sao?” Giọng điệu của lão Yên nghiêm khắc.
Nha Tử khàn giọng, không nói gì nữa, nhưng miệng vẫn lẩm bẩm lặp lại mấy câu lão Yên nói.
“Nếu sống tất thấy máu... thấy máu…” Anh ta lẩm bẩm nói, sau đó giơ dao găm, trực tiếp cắt một đường trên ngón tay của mình, thả ra vài giọt máu nhỏ trên mặt đất.
****
Giáo sư Hứa nhẹ mắng anh ta lỗ mãng, anh ta lại lắc đầu suỵt một tiếng, nghiêng tai lắng nghe điều gì đó.
Tôi dựng thẳng lỗ tai theo anh ta, nhưng không nghe thấy gì, nhưng dường như anh ta nghe được điều gì, khóe miệng treo nụ cười như có như không, lại cắt một đường ở ngón tay khác, lần nữa nặn ra hai giọt máu.
Sau khi đều lấy máu của năm ngón tay, Nha Tử đột nhiên cử động.
Anh ta trực tiếp xông về phía chính Tây, lão Yên sợ đến sắc mặt trắng bệch, âm thanh đều thay đổi: “Nha Tử, cậu không nên xằng bậy!”
Nhưng Nha Tử hiển nhiên không nghe ông ấy, đạp một chân lên một mảnh đất ở hướng chính Tây, sau đó lấy thế sét đánh không kịp bưng tai mà bắt được thứ gì đó từ trên không trung.
Chúng tôi chỉ nghe thấy một tiếng rít và sau đó một lần nữa yên tĩnh trở lại.
“Lão Yên, hướng chính Bắc chỗ ba thước bốn tấc!” Nha Tử đang ở chính Tây, eo trầm xuống, hướng về phía lão Yên hô một tiếng, cũng mặc kệ lão Yên có làm theo lời anh ta không, sau đó trực tiếp hướng về phía tôi hô một tiếng.
‘Trường An, cởi quần áo ra!”
Âm thanh của anh ta quá nghiêm khắc, khiến tôi căn bản không có kịp nghĩ ngợi gì, liền cởi áo ra.
Sau đó tôi nghe thấy một tiếng ong ong, cùng lúc đó tôi cảm thấy một ánh sáng yếu ớt phát ra từ phía sau tôi.
Tôi không biết phải diễn tả như thế nào, âm thanh ong ong và ánh sáng yếu ớt đụng vào nhau, đúng vậy, chính là va vào ánh sáng yếu ớt, sau đó tôi ngửi thấy một mùi khét.
Những thứ này phát sinh trong chớp nhoáng, chờ đến khi tôi kịp phản ứng, Nha Tử đã ngã quỵ xuống đất, thân thể của lão Yên cũng xiêu xiêu vẹo vẹo, giống như không chịu nổi gánh nặng.
“...... Đây là giải được rồi?” Tôi không thể tin được hỏi.
Nha Tử phun ra một ngụm máu tươi, tôi lo lắng muốn tiến lên đỡ anh ta, anh ta lại khoát tay nói không có việc gì, phun ra ngụm máu này trái lại đã khiến anh ta cảm thấy dễ chịu hơn, nếu cứ bị nghẹn ở ngực thì sẽ dễ dàng xảy ra chuyện.
Lão Yên xoa đầu, lảo đảo đi tới trước mặt Nha Tử, mỉm cười kéo anh ta dậy: “Không tệ không tệ, Nha Tử, may mà có cậu.”
Những người còn lại còn đang hoảng hốt chưa kịp định thần, bên này đã nâng chén chúc mừng, tôi có chút không hiểu.
Nha Tử cười nói: “Tôi cũng chỉ muốn thử một lần, nói thật tôi đã nghĩ kỹ, lỡ như không được, tôi sẽ để cho tất cả mọi người cởi quần áo, kim châm kia cũng mất đi uy lực.”
Nhưng cuối cùng thứ phóng ra cũng không phải châm.
Lão Yên không dám động là bởi vì ông ấy không xác định được phương vị khởi động trận pháp đã đổi thành nơi nào, một khi phát động, một nơi nhỏ như này chúng tôi căn bản sẽ tránh không được. Nhưng Nha Tử chính là một người khi trong lòng đã có ba phần nắm chắc thì sẽ đi thử một lần.
Chỉ là trong tình huống này thật đúng là cần loại tính cách này của anh ta, thời gian kéo dài càng lâu đối với chúng tôi càng không có lợi.
“Con phá giải như thế nào?” Giáo sư Hứa cũng kinh ngạc hỏi.
Lão Yên túm lấy giáo sư Hứa: “Mau đi trước đã, sẽ nói ở trên đường đi.”
Giáo sư Hứa liên tục gật đầu, tôi lại không có lạc quan như vậy, Bạch gia vây chúng tôi ở trong này, sao có thể để cho chúng tôi dễ dàng chạy thoát?
Quả nhiên, chúng tôi còn chưa lên đường, giọng nói âm trầm của Bạch gia đã truyền tới.
“Không tệ không tệ, đúng là Trường Giang sóng sau xô sóng trước......”
Thân ảnh của ông ta lại xuất hiện ở vị trí vừa rồi, sắc mặt thoạt nhìn vô cùng tối tăm.
Nha Tử bảo vệ chúng tôi ở phía sau, kính râm không biết lúc nào đã bị anh ta lấy xuống, ánh mắt mơ hồ lộ ra sắc đỏ.
Lần đầu tiên tôi nghe thấy giọng nói của anh ta lạnh lùng như vậy, giống như có thể đóng băng người.