← Quay lại trang sách

Chương 989 Lan Đình Tập Tự

“Bạch gia, ông rốt cuộc cũng là người đi ra từ 701.”

Bạch gia giống như nghe được chuyện cười, ông ta lớn tiếng cười rộ lên, cuối cùng khàn giọng nói: “701? Đó là nơi nào, tôi chưa từng nghe qua. Nhóc con, cậu cũng thật không đơn giản, Thiên Sát Trận cứ như vậy bị cậu phá giải, không bằng cậu đi theo chúng tôi, nửa đời sau cũng không cần lo ăn lo uống.”

Nha Tử lạnh lùng nhìn ông ta, bút đao kim cương đã xuất hiện trên tay, anh ta quay đầu thấp giọng nói: “Trường An, dẫn bọn họ đi.”

“Ai cũng đừng nghĩ rời đi!” Bạch gia vỗ vỗ tay, tiếng bước chân đều nhịp từ phía sau ông ta truyền đến, một đội lính đánh thuê xuất hiện ở phía sau ông ta, William cũng từ trong đám người chậm rãi đi ra.

Nha Tử mặt không chút thay đổi, chỉ là áp suất xung quanh càng ngày càng thấp, tôi cũng siết chặt súng trong tay, dù thế nào chúng tôi cũng không thể lùi bước!

“Bạch gia, ông chỉ muốn cái mạng này của tôi, thả bọn họ đi đi.” Lão Yên đột nhiên nói, cũng muốn từ bên người tôi đi tới phía trước.

Tôi quay đầu trừng mắt nhìn ông ấy một cái, trực tiếp đẩy ông ấy trở về.

Bạch gia cười hai tiếng đầy châm chọc: “Loại tiết mục thầy trò tình thâm này cũng không cần diễn, lão Yên, nếu như ông thật sự có thành ý vậy liền tự sát đi, như vậy tôi sẽ không làm khó những người khác, thế nào?”

Không khí đột nhiên trở nên ngưng trọng, tôi nhướng mày: “Vọng tưởng, lão Yên đừng nghe ông ta.”

Lão Yên không nói gì, trong lòng tôi có chút bất an, âm thanh của Côn Bố kịp thời truyền tới: “Yên tâm, tôi sẽ nhìn ông ấy.”

Lúc này tôi mới an tâm hơn một chút.

Bạch gia căn bản không thèm để ý đến lời nói của tôi, tiếp tục mê hoặc lão Yên: “Lão Yên, tôi nói này, sao ông không có chút can đảm nào vậy, ông tự mình nhìn xem, bên chúng tôi có bao nhiêu người, các người có thể trốn thoát sao? Thế nào, chỉ cần một cái mạng của ông, tôi sẽ thả những người khác đi, hiện tại liền xem ông sẽ chọn như thế nào…”

Tôi quay đầu đang định nói chuyện, lão Yên liền khoát tay với tôi, sau đó chậm rãi đứng ra, sắc mặt nghiêm túc: “Ông chắc chứ?”

Bạch gia gật gật đầu.

Lão Yên cười nói tôi cũng không tin các người, các người trước hết để cho bọn họ rời đi, dù sao tôi cũng trốn không thoát, chỉ cần bọn họ đi, cái mạng này của tôi cũng coi như là giao vào trong tay các người.

“Lão Yên!” Tôi quát to.

Lão Yên không quay đầu lại, chỉ nhìn chằm chằm Bạch gia, hai người không tiếng động trao đổi, một lúc lâu sau Bạch gia mới cười khẽ gật đầu: “Lão Yên a lão Yên, những năm gần đây tính tình của ông cũng không thay đổi, đồng ý hy sinh vì người khác, khó trách dì nhỏ lại thích ông như vậy.”

“Người mà thầy thích là ông!” Lão Yên châm chọc nói: “Nhưng ông đã làm gì mà khiến đội trưởng Bạch thương tâm muốn chết, cuối cùng lại trục xuất ông khỏi 701? Ông tự xem lại lương tâm, những thứ này trong lòng ông không rõ ràng sao?”

Thần sắc của Bạch gia đột nhiên thay đổi, sau một lúc lâu mới cười khẽ một tiếng, nói hiện tại xoắn xuýt những thứ này cũng không có ý nghĩa gì, nếu lão Yên đã đưa ra quyết định, vậy ông ta cũng không làm khó những người khác, để cho chúng tôi đều đi trước.

Ông ta và William thấp giọng nói với nhau hai câu, William gật đầu, vung tay về phía sau, lính đánh thuê liền tránh ra một con đường.

“Không đủ.” Lão Yên nói.

Sau đó ông ấy chỉ vào đám người Vân Thất: “Cậu ấy cũng là một thành viên của đội chúng tôi, ông cũng phải thả cậu ta!”

Lần này Bạch gia có chút khó xử, cùng William nói một tiếng, người sau rõ ràng có hơi không vui, Bạch gia trực tiếp thay đổi sắc mặt: “Lão Yên, ông thật sự cho rằng mạng của ông rất quý giá? Người này ông không đổi được, ông ngẫm lại đi.”

Lão Yên trầm mặc một lúc lâu, lúc này mới quay đầu lại nhìn tôi một cái, cảm xúc trong mắt quá phong phú, trong lúc nhất thời tôi không thể hiểu được, chỉ cảm thấy chua xót.

“Lão Yên, ông đừng nghe bọn họ.” Tôi khàn giọng nói.

William cũng không phải là chính nhân quân tử, tôi tuyệt đối không tin gã sẽ buông tha chúng tôi.

Nhưng lão Yên hiển nhiên đã hạ quyết tâm, hướng về phía Bạch gia kêu lên: “Cũng được, nhưng chuyện mà ông đã đáp ứng thì nhất định phải làm được!”

Bạch gia khẽ gật đầu.

“Trường An, mang theo bọn họ đi!” Lão Yên quát khẽ.

****

Tôi lắc đầu, cố chấp đứng tại chỗ, những người khác cũng không nhúc nhích, tất cả mọi người đều nhìn lão Yên, nắm đấm của đoàn trưởng Lâm đã bóp đến kêu lên răng rắc, xem ra cũng hận không thể cho lão Yên một đấm.

“Cậu muốn tất cả mọi người đều chết ở đây sao?” Sắc mặt lão Yên tối tăm, sau đó đưa ra mệnh lệnh: “Tất Chính Vĩ, mật danh lão Yên, chủ nhiệm 701 thuộc Cục Văn Vật bí mật của Trung Quốc. Bây giờ tôi tuyên bố Lưu Trường An sẽ là chủ nhiệm mới của 701, cậu hãy dẫn dắt đội của mình tiếp tục chấp hành sứ mệnh của quốc gia.”

Tôi dùng hết sức lực cả người mới nhịn không rơi nước mắt, ông ấy đang phó thác 701 cho tôi, tôi có tài đức gì để thừa nhận sự tín nhiệm nặng nề này của ông ấy đây?

Đương nhiên, điều này còn nói rõ ông ấy đã ám chỉ với tôi, ông ấy đã hạ mệnh lệnh, làm chủ nhiệm 701 tôi phải tôn trọng mệnh lệnh của ông ấy, để ông ấy ra đi có tôn nghiêm.

“Vâng!” Tôi đứng thẳng người, chào theo nghi thức quân đội, sau đó rưng rưng nước mắt lớn tiếng nói: “Lão Yên ở lại, những người còn lại đi theo tôi.”