Chương 992 Lan Đình Tập Tự
Chỉ là, nếu trước đó chúng tôi không có lấy được ngọc rồng, vậy thì nơi không rõ ràng này rất dễ dàng bị xem nhẹ, nói cách khác thứ dẫn đường này có mục tiêu.
Ai sẽ lấy được ngọc rồng?
Tôi suy nghĩ một chút, lúc ở thiên điện bởi vì tôi là con cháu của nhà họ Lưu mới có thể tiến vào lòng đất gặp lại Nhất Tuyến Thiên, nói cách khác đây là thứ dành riêng để chỉ dẫn cho con cháu của nhà họ Lưu.
Cơ quan trong thiên điện cùng với ngọc rồng đều hoàn hảo không hao tổn gì, nói cách khác nhiều năm trôi qua cũng không có con cháu nào của nhà họ Lưu xông vào, tôi chính là người đầu tiên!
Nghĩ tới đây, cảm giác sợ hãi trong lòng tôi càng nặng hơn, nhưng đồng thời tôi lại càng thêm kích động, nếu vị tiền bối này thật sự để lại ngọc Huyền Thiên Bắc Đẩu, cũng không có người họ Lưu nào tiến vào đã nói rõ ngọc Huyền Thiên vẫn chưa bị lấy đi.
“Cứ tiếp tục đi về phía trước.” Tôi kích động nói.
Toản Địa Thử kéo tôi lại, muốn nói gì đó, cuối cùng lại nuốt trở về, tôi tò mò hỏi ông ấy làm sao vậy?
“Trường An, Chiêu Lăng vốn vô cùng thần bí, đội khảo cổ đã đóng quân ở đây nhiều năm, cũng chỉ khai quật ra được những ngôi mộ bình thường, vẫn luôn không tìm ra được lối vào của mộ Đường Thái Tông và mộ Trưởng Tôn hoàng hậu, cậu cũng biết người của đội khảo cổ cũng không phải ăn chay, nếu có thể, dù thế nào cũng sẽ mở ra một ít lối vào, hiện tại lại có thêm nhà họ Lưu của cậu, e rằng nơi này sẽ có càng nhiều nhân tố phức tạp.” Toản Địa Thử có chút lo lắng.
Tôi biết lão Yên xảy ra chuyện, hiện tại ông ấy phần lớn là muốn giúp lão Yên chỉ dẫn tôi trở thành một lãnh đạo, cho nên ông ấy mới có thể nói tỉ mỉ như thế.
“Tôi biết, nhưng ngoại trừ đi tiếp, tôi không biết nên làm gì bây giờ, tiền bối, ngài nói, chúng ta bây giờ còn có lựa chọn nào khác sao?” Tôi lạnh nhạt nói.
Toản Địa Thử cười một tiếng, nói nếu như muốn mang về “Lan Đình Tập Tự”, bọn họ sẽ đi lấy nhưng tôi làm chủ nhiệm, nhất định phải còn sống mà về đến Yến Kinh.
Tôi lạnh lùng nhìn về phía ông ấy, ý này của ông ấy là chúng tôi rất khó sống sót, bởi vậy bọn họ muốn bảo vệ tôi?
“Ông làm sao xác định được hiện tại tôi quay đầu lại sẽ không gặp phải nguy hiểm? Nếu muốn bảo vệ tôi, tự nhiên là tôi phải ở cùng các người mới có thể phát huy được tác dụng, đúng không?” Tôi cứ như vậy nhìn ông ấy, ông ấy cười khổ một tiếng, buông tay, nói một câu cậu và lão Yên giống hệt nhau, đều không chịu nghe lời khuyên của người khác, sau đó cũng không nói gì nữa.
Tôi cười hì hì, nếu như không phải bởi vì tôi và lão Yên ở phương diện nào đó rất giống nhau, lão Yên làm sao có thể coi trọng tôi như thế?
Đương nhiên thân phận của tôi là thứ nhất, nhưng tôi tin rằng nguyên nhân khiến lão Yên càng coi trọng tôi là vì tôi giống ông ấy, ông ấy cho rằng tôi cũng sẽ gánh vác sứ mệnh quốc gia này giống như ông ấy.
“Có động tĩnh.” Côn Bố nhẹ giọng nói.
Sau đó anh ấy chậm rãi ngồi xổm xuống, tay dang rộng trên mặt đất, một con cổ trùng nền đen hoa trắng liền bò lên tay anh ấy.
Tôi đứng ở một bên chờ đợi, động tác của Côn Bố vô cùng nhanh chóng, sau khi cất cổ trùng vào tay áo liền nhìn tôi nói: “Chỉ có con này sống sót, mấy con khác đều mất đi tung tích sau khi tiến vào lối đi này, tôi không cảm ứng được, đoán chừng là không còn.”
“Lối đi này?” Tôi thấy lạ, liền hỏi anh ấy không phải cổ trùng đều tản ra sao, sao lại tập trung ở lối đi này?
Ánh mắt của Côn Bố sâu thẳm, dường như không thể tin được, suy nghĩ hồi lâu mới chậm rãi nói: “Đường chết.”
Đường chết?
Đường này không có lối ra à?
Tôi nhìn con đường kéo dài không thấy điểm cuối có chút không thể tin được, dáng vẻ của con đường này sao có thể không có lối ra chứ?
Côn Bố khoát tay áo, nói không phải như vậy, đường chết là chỉ có đi không có về, hiện tại chúng tôi đi vào con đường này có thể quay trở về nhất định không đến mười phần trăm.
“Người anh em này, cậu cũng đừng hù dọa chúng tôi, những binh lính này của tôi phần lớn không có vấn đề gì, chỉ là lá gan giống như đàn bà, không chịu được bị dọa.” Đoàn trưởng Lâm cau mày.
Tôi nhìn thoáng qua, mấy binh lính của anh ta quả thật đã sợ tới mức mặt trắng bệnh, chỉ có Đại Đầu và lão Miêu tốt hơn một chút.
Lúc này tôi lại phát hiện ra ưu điểm của Đại Đầu, chỉ cần không để cho anh ta leo cao bò thấp, thần kinh của anh ta sẽ vô cùng vững vàng, căn bản không có thứ gì có thể làm cho anh ta sợ, chỉ là đối với việc đoàn trưởng Lâm nói đầu óc của anh ta tốt, điểm này tôi vẫn ôm hoài nghi.
Côn Bố không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nhướng mí mắt, anh ấy không thích nhất chính là đàn ông yếu đuối, dọc theo đường đi vẫn luôn kín đáo phê bình biểu hiện của đoàn trưởng Lâm, hiện tại đoàn trưởng Lâm nói như vậy, anh ấy không nổi giận đã là vô cùng nể mặt.
****
Đoàn trưởng Lâm có chút xấu hổ, quay đầu nhìn về phía tôi, nói: “Tôi nói này người anh em, cậu nên hiểu cho người làm cấp trên như tôi, tôi lần này tới chính là vì quân lương, nếu như nhân viên bị tổn thất quá nghiêm trọng, tôi cũng không có biện pháp ăn nói với tổ chức.”