Chương 991 Lan Đình Tập Tự
Trộm mộ làm quan xây dựng lăng mộ cũng không phải là chuyện gì kỳ lạ, tôi sở dĩ cảm thấy cả người rét run là bởi vì nhà họ Lưu vào thời nhà Đường, có một lần đứng giữa ranh giới sụp đổ, cả gia tộc suy sụp không thể chấn hưng!
Đồng thời bắt đầu từ khi đó, ngọc Huyền Thiên Bắc Đẩu cũng bắt đầu mất đi tung tích, dường như trong nháy mắt nhà họ Lưu đã bắt đầu quy ẩn, Hắc Linh Tinh Quan dần dần lạc hậu hơn các môn phái khác, thẳng đến thời kỳ Dân Quốc mới bắt đầu có sự phục hưng nhất định, nhưng cũng hoàn toàn không có cách nào so sánh với nhà họ Lưu lúc trước.
Bởi vì theo ghi chép, Hắc Linh Tinh Quan xem như là đỉnh cao của giới trộm mộ, nhưng sau này thời điểm cường thịnh nhất cũng chỉ là đứng ngang hàng với các môn phái trộm mộ khác mà thôi, hoàn toàn không còn huy hoàng như lúc trước.
Một loạt chuyện này không thể nào là trùng hợp, chỉ có thể nói rõ vị tổ tiên này, thậm chí bao gồm cả Đường Thái Tông Lý Thế Dân đều có liên quan đến chuyện nhà họ Lưu xuống dốc.
“Giáo sư Hứa, ông chắc chứ?”
Mặc dù biết giáo sư Hứa sẽ không phạm sai lầm, nhưng tôi vẫn ôm hy vọng mà hỏi một câu.
Quả nhiên, giáo sư Hứa lắc đầu với tôi, ý là ông ấy không nói đùa.
“Trường An, cậu không cần suy nghĩ nhiều, có lẽ vị tổ tiên này đã bị ép buộc, cậu cũng biết vào thời đại ấy vua là người thống trị có quyền lực tuyệt đối." Giáo sư Hứa nói lời an ủi.
Tôi cười khổ một tiếng, tôi đương nhiên hiểu được đạo lý này, nhưng tôi luôn cảm thấy sự tình không có đơn giản như vậy, có lẽ người bình thường trong nhà họ Lưu thật sự không có cách nào cãi lại mệnh lệnh của Đế vương, nhưng Hắc Linh Tinh Quan thì không, bản lĩnh của đối phương đủ để cho đối phương dù có đối mặt với cường quyền thì cũng có một con đường sống.
Tôi luôn cảm thấy vị tổ tiên này của nhà họ Lưu đã hy vọng rằng có thể thông qua xây dựng Chiêu Lăng để đạt được mục đích nào đó!
****
“Đi đường này!” Tôi không hề suy xét đến việc vị tổ tiên này của nhà họ Lưu rốt cuộc xuất phát từ lòng riêng gì lại tham dự vào chuyện xây dựng Chiêu Lăng, mà là cẩn thận nhìn bản đồ lối đi do Hắc Kim Cương vẽ ra, sau đó chỉ định lối đi do tiền bối nhà họ Lưu đào.
Giáo sư Hứa nhìn tôi muốn nói lại thôi, tôi cười bảo ông ấy yên tâm, cho dù tôi rất muốn biết thân phận của vị tiền bối nhà họ Lưu này cùng với hơn một ngàn năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cũng sẽ không lấy tính mạng của đồng đội ra đùa giỡn.
“Lối đi này có niên đại cổ xưa nhất, nếu nơi này thật sự có một lối đi thông tới mộ của Đường Thái Tông, thì chỉ có lối đi này mà thôi.” Tôi giải thích.
Giáo sư Hứa hiểu rõ gật gật đầu: “Tôi hiểu, chỉ là vẫn có chút nghi hoặc, thứ mà Bạch gia am hiểu nhất chính là phong thủy, tôi có thể tìm được, ông ta tất nhiên cũng có thể tìm được, tại sao lại ở bên ngoài hao phí thời gian nửa ngày cùng chúng ta?”
Tôi trầm tư hồi lâu, cuối cùng không nghĩ ra kết quả, chỉ đành cười khổ một tiếng: “Ai mà biết được, có lẽ phía trước có không ít nguy hiểm, bọn họ không có biện pháp vượt qua?”
Lời này mặc dù chỉ là suy đoán, nhưng tôi biết có đến tám phần là thật. Nếu Bạch gia thật sự là đại sư phong thủy, không có lý do gì không phát hiện ra lối đi này, lấy hành vi William bí mật nhập cảnh lại mang theo lính đánh thuê thì không có khả năng gã không nóng lòng, nếu bọn họ có thể sớm tìm được “Lan Đình Tập Tự”, chắc chắn sẽ không tiêu hao thời gian với chúng tôi.
Trừ phi...... bọn họ đã tìm được “Lan Đình Tập Tự” rồi?
Không đời nào!
Tôi từ đáy lòng phủ định ý nghĩ này, nếu như đã tìm được thì nhiệm vụ hàng đầu của bọn họ hẳn là phải rời khỏi núi Cửu Vĩ, sau đó lại thần không biết quỷ không hay thoát khỏi nơi phong tỏa và rời khỏi biên giới, cuối cùng là khiêu khích chúng tôi cũng tốt hơn tình hình hiện tại, cho nên bọn họ không có khả năng đã lấy được.
Nếu “Lan Đình Tập Tự” vẫn còn ở trong mộ này, chúng tôi nhất định phải mang nó đi!
“Đi thôi.” Tôi nhẹ giọng nói.
Những người khác thấy tôi đã quyết định, họ cũng không nói thêm gì nữa, hiện giờ tôi là chủ nhiệm của 701, lời nói của tôi cũng có trọng lượng hơn.
Mới vừa tiến vào lối đi tôi đã cảm giác được có điểm kỳ quái, gió lạnh theo lỗ tai thổi tới, mang theo một tia lạnh lẽo, làm cho tôi sởn gai ốc.
“Trường An, cậu nhìn nơi này.” Côn Bố ra dấu tay với tôi, tôi quay đầu nhìn qua, chỉ thấy anh ấy sững sờ đối diện với một đống bùn đất trên lối đi.
Tôi hỏi anh ấy có chuyện gì, anh ấy chỉ vào chính giữa bùn đất để tôi tự mình nhìn.
Tôi tiến lại gần cẩn thận đánh giá chỗ nơi ngón tay anh ấy chỉ, trong lòng lộp bộp một tiếng - đó là một hình vẽ to bằng móng tay, là rồng!
Hơn nữa hình dạng giống hệt ngọc rồng trong ngực tôi, tuy rằng không rõ ràng, nhưng bộ dáng rất giống kia vẫn làm cho lòng tôi kinh ngạc.
“Nhanh, nhìn xem còn chỗ nào khác không.” Tôi phân phó.
Mọi người vừa nghe đã lập tức đi tìm, không lâu sau âm thanh phát hiện ra hình vẽ liên tiếp vang lên.
Tôi theo tầm mắt của bọn họ nhìn lại, khoảng cách của các hình vẽ cũng không khác nhau lắm, mức độ lớn nhỏ cũng không khác nhiều, thoạt nhìn giống như là đang dẫn đường.