← Quay lại trang sách

Chương 999 Lan Đình Tập Tự

Tôi trừng mắt liếc anh ta một cái. Anh ta thì hiểu được cái gì? Cô Tứ đối với tôi như vậy, cho dù không đáp lại tình cảm của tôi, vậy cũng đủ cho tôi vui sướng một hồi lâu rồi.

Cô Tứ phảng phất như không nghe thấy cuộc đối thoại của hai chúng tôi. Cô ấy đang đưa tay chạm vào ngọc Huyền Thiên Bắc Đẩu. Tôi cũng vội vàng ra hiệu cho Nha Tử dừng lại, nghiêm túc nhìn chằm chằm động tác của cô ấy.

Cô ấy chỉ vươn ra hai ngón tay, điểm một chút trên ngọc Huyền Thiên, sau đó tôi liền nghe được một trận tiếng răng rắc rất nhỏ.

Cùng lúc đó, thân thể của cô ấy chợt run lên. Tôi vừa muốn đi lên đỡ cô ấy, cô ấy liền khôi phục nguyên dạng, nhìn không ra có chút gì không ổn.

Viên ngọc Huyền Thiên khiến tôi đau đầu nửa ngày kia cứ như vậy xuất hiện trong tay cô ấy. Thoạt nhìn, ngoại trừ được điêu khắc tinh xảo ra, cũng không có gì đáng khen ngợi.

“Cầm lấy, thứ này đối với cậu về sau chắc chắn sẽ có tác dụng lớn!” Cô Tứ đưa đồ vật cho tôi, nhẹ giọng nói.

Tôi nhận lấy viên ngọc, thứ này có xúc cảm lạnh lẽo như ngọc rồng trong lòng tôi.

“Cô Tứ, ngài muốn rời đi sao?”

Tôi còn đang đắm chìm trong vui sướng khi lấy được viên ngọc thì âm thanh của Nha Tử đã kéo tôi trở về hiện thực. Tôi thấy cô Tứ đang quay đầu bước đi.

Cô Tứ gật đầu, nói rằng cô ấy đến đây chỉ để giúp việc này thôi, giúp xong thì cũng nên đi.

“Ngài không ở lại sao?” Tôi do dự hỏi một tiếng.

Cô ấy lắc đầu với tôi, nói rằng chuyện của núi Cửu Vĩ vốn không nằm trong kế hoạch của cô ấy, hiện giờ đã lãng phí không ít thời gian, nên không thể ở lại nữa.

Tôi có chút thất vọng, nhưng cũng biết không thể cưỡng cầu, đành phải nhìn theo bóng lưng của cô ấy.

Cô ấy vừa đi, Nha Tử liền nhiều chuyện sáp lại gần: “Tôi nói này, Trường An, rốt cuộc cô Tứ sao lại đối xử tốt với cậu như vậy? Ồ, không đúng, sao ngài ấy lại quen thuộc với nhà họ Lưu như vậy.”

Quen thuộc?

Cô Tứ đâu chỉ là quen thuộc, nếu như cô ấy muốn giữ lại đồ của nhà họ Lưu làm của riêng, chỉ sợ đã sớm thực hiện được, bởi vì “Tinh Quan Yếu Quyết” thứ quan trọng nhất của nhà họ Lưu là do cô ấy bảo quản.

Tôi lắc đầu. Tuy rằng cô Tứ đã từng nói rằng cô ấy và nhà họ Lưu có quan hệ sâu xa, nhưng tôi cũng không rõ ràng lắm mối quan hệ này rốt cuộc là gì, chỉ có thể nói rằng cô ấy giúp tôi chắc chắn xuất phát từ thân phận của tôi mà thôi.

“Tiếp tục lật đi.” Tôi cẩn thận cất kỹ ngọc Huyền Thiên vào trong người, lúc này mới buồn bã nói.

Nha Tử cười, đẩy đẩy tôi, ngược lại không trêu ghẹo gì nữa, mà nghiêm túc bắt đầu tìm kiếm.

Tôi lật đại khái nửa tầng kệ sách, sau đó đột nhiên nhận ra, vừa rồi khi cô Tứ đến, ngoại trừ hai chúng tôi, dường như không có ai khác phát hiện ra...

Tôi bị ý tưởng này làm hoảng sợ, cuống quít xoay đầu nhìn, thấy Toản Địa Thử đang đứng ở một bên, nhắm mắt lại không biết đang nghĩ gì. Những người khác cũng từng người lật xem kệ sách trước mặt, không ai phát hiện có gì khác thường.

Nếu không phải Nha Tử tình cờ ở cùng một chỗ với tôi, có phải sẽ không ai biết cô Tứ từng tới đây hay không?

Nhưng cô ấy không hề có ý định ẩn nấp, sao lại không ai nhìn thấy chứ?

Một luồng hàn khí từ lòng bàn chân vọt thẳng đến đỉnh đầu. Cô Tứ... Rốt cuộc là thần thánh phương nào?

Tôi chậm rãi thở ra một hơi, sờ sờ ngọc Huyền Thiên trong ngực, để hàn ý chậm rãi tản đi, sau đó mới một lần nữa bắt đầu tìm kiếm trên kệ sách.

Trong này cất giữ phần lớn các tài liệu vô cùng có giá trị lịch sử, ghi lại vô số tin tức chính trị, quân sự, ngoại giao, dân gian thời nhà Đường.

Tôi càng lật càng lo lắng, nếu những thứ này bị William phá hỏng, tổn thất của chúng tôi cũng quá lớn.

“Mọi người mau tới đây!” Đột nhiên, Đại Đầu hô một tiếng.

Tôi chạy tới, mọi người đều bị tiếng kêu này của Đại Đầu thu hút, vây quanh anh ta hỏi anh ta có phát hiện gì không.

Trên tay Đại Đầu cầm một quyển thẻ tre, quyển thẻ tre này được bảo tồn khá tốt, chỉ hơi cũ một chút nhưng không hỏng hóc gì.

Nhìn thấy anh ta kích động như vậy, tôi cũng cảm thấy kích động theo.

“Phát hiện gì vậy? Đừng nói lời lẽ lan man.” Đoàn trưởng Lâm không phải là người kiên nhẫn, thấy Đại Đầu kích động nhưng không nói gì, anh ta thẳng thừng thúc giục.

Đại Đầu nuốt một ngụm nước miếng, cuối cùng bình tĩnh lại: “Đoàn trưởng, chỗ này toàn là thư pháp. Anh nghĩ xem, cuốn “Lan Đình Tập Tự” có thể nằm ngay trong này không?”

Giáo sư Hứa nắm cổ tay Đại Đầu, lật xem quyển thẻ tre trong tay anh ta, vui mừng nói: “Đúng vậy, đây là thư pháp, có giá trị lịch sử không nhỏ.”

Theo giáo sư Hứa giới thiệu, quyển thư pháp mà Đại Đầu cầm là tác phẩm của một quan coi ngục thời nhà Tần, tên là Trình Mạc.

“Quan coi ngục? Có thể có thông tin gì đáng giá.” Đoàn trưởng Lâm nghi ngờ.

Giáo sư Hứa cười nói rằng anh ta không hiểu, nhưng lính của anh ta chắc chắn sẽ hiểu, đúng không Đại Đầu?

Đại Đầu có chút ngượng ngùng. Đoàn trưởng Lâm trừng mắt liếc anh ta một cái, anh ta lập tức giải thích: “Mọi người xem, thư pháp này được viết bằng chữ Lệ. Thời nhà Tần, chữ viết thống nhất được sử dụng là chữ Tiểu Toản.

Trình Mạc là người đầu tiên cải cách chữ Tiểu Toản thành chữ Lệ, đây là một sự đổi mới quan trọng lúc bấy giờ! Vì thế, ông ta đã được coi là người sáng tạo ra chữ Lệ.”