Chương 998 Lan Đình Tập Tự
Tốc độ của tôi không nhanh không chậm, trong một thời gian ngắn đã lật qua ba tầng, kệ gỗ này tổng cộng chỉ có năm tầng, lòng tôi dần dần bị thất vọng chiếm cứ, xem ra vẫn là tôi suy nghĩ nhiều, đồ vật trọng yếu như vậy làm sao có thể tùy tiện đặt ở trên kệ gỗ chứ?
Hả?
Sao cái này không nhúc nhích?
Ngay khi ý nghĩ trong lòng tôi vừa rơi xuống, tay của tôi đột nhiên sờ tới một quyển thẻ tre, ban đầu tôi cũng chỉ tùy tiện lật một chút liền đi qua, thế nhưng vừa lật lại phát hiện lật không nổi.
Trong lòng tôi khẽ động, thử rất nhiều lần, rốt cuộc sau khi lật vài trang, cơ quan đã bị mở ra.
Cạch......
Một quyển thẻ tre rút vào, lộ ra khe hở rộng ước chừng hai ngón tay, dài một ngón tay. Một viên ngọc to bằng nắm tay của trẻ con đang nằm ở bên trong, màu sắc của viên ngọc không bởi vì có niên đại lâu đời mà lộ ra vẻ ám trầm, ngược lại tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
“Ngọc Huyền Thiên Bắc Đẩu......” Tôi thì thào nói một câu.
Tuy thứ xuất hiện ở trước mắt còn chưa xác định được, nhưng tôi không biết vì sao liền biết đây là ngọc Huyền Thiên Bắc Đẩu, lúc nó vừa xuất hiện tôi đã có loại cảm giác tim đập nhanh, sau khi cảm giác tim đập nhanh qua đi thì trong đầu tôi chỉ có một ý niệm - đây là thứ thuộc về tôi, phải thuộc về tôi!
Tôi đưa tay đi lấy, ai ngờ ngọc Bắc Đẩu này giống như mọc rễ ở trên thẻ tre, căn bản cầm không nhúc nhích.
Làm sao bây giờ?
Tôi vò đầu bứt tai, đồ ở ngay trước mắt, tôi lại không thể lấy được.
“Cậu dùng máu thử xem.”
Giọng nói của Nha Tử làm tôi giật nảy mình, tôi đột nhiên quay đầu nhìn về phía anh ta, nhưng anh ta cũng không có nhìn tôi, mà là đang nhìn ngọc Huyền Thiên Bắc Đẩu.
Anh ta cũng biết thứ này?
“Tôi không biết thứ này, nhưng nhìn biểu tình nhộn nhạo của cậu liền biết, lần trước nhìn thấy biểu tình này của cậu là khi ở trên thuyền, lúc ấy cậu đang nghĩ đến cô Tứ.” Nha Tử trêu ghẹo nói.
Tôi đỏ mặt, đẩy anh ta ra kêu anh ta cút. Sau đó lấy dao găm ra mới phát hiện tay phải của tôi đã bị thương căn bản không có cách nào lấy máu, Nha Tử cười chạy trở về, nói liền biết cậu sẽ cần đến tôi, để tôi làm đi.
Nói xong anh ta tiếp nhận dao ngăm, cắt một vết nhỏ trên tay trái còn nguyên vẹn của tôi, tôi chậm rãi nhỏ máu lên ngọc Huyền Thiên Bắc Đẩu, dường như nó hơi sáng lên.
Trong lòng tôi vui vẻ, sau khi nó không còn sáng nữa tôi mới đưa tay đi lấy, nhưng vừa cầm lấy tim tôi lại chìm xuống đáy vực, bởi vì nó vẫn nằm ở nơi đó không nhúc nhích, bộ dáng uống máu no nê thoạt nhìn có chút yêu dị.
“Sao vậy?” Sau khi Nha Tử băng bó vết thương trên tay tôi xong, anh ta nói bình thường gặp phải loại này chỉ cần nhỏ máu là mở được cơ quan, nhưng nơi này cái gì cũng không có.
Tôi đặt mông ngồi ở dưới đất, không cam lòng đấm đấm xuống đất, trước khi thứ này xuất hiện ở trước mắt tuy tôi muốn có được nó nhưng cũng không có mãnh liệt như vậy, nhưng thứ này một khi xuất hiện ở trước mặt tôi, tôi lập tức cảm thấy bản thân nhất định b phải lấy được nó.
Nhưng tôi đã thử rất nhiều cách, tôi cũng không thể đào thẻ tre này lên để mang đi, đúng không?
Thẻ tre này vừa vặn nằm ở chính giữa kệ sách, nếu như lấy xuống, rất có thể sẽ phá hư kết cấu tổng thể của kệ sách. Đến lúc đó kệ sách này và thẻ tre ở bên trên đều sẽ bị hư hại, e rằng giáo sư Hứa sẽ trực tiếp đánh chết tôi, tôi cũng không lấy được ngọc Huyền Thiên này.
“Để tôi thử xem.”
Đột nhiên, một giọng nói truyền vào trong tai tôi và Nha Tử, tôi bị dọa tới mức từ trên mặt đất nhảy dựng lên, suýt chút nữa đập đầu vào kệ sách.
Không, phải nói là sợ hãi.
“Cô Tứ, sao ngài lại ở đây?” Tôi nhìn cô ấy, suýt chút nữa không kiềm chế được sự vui mừng ở trong lòng.
Cô ấy nhìn tôi, vậy mà mỉm cười nói: “Sau khi tôi đưa tin tức cho cậu, nghĩ đến cậu có thể không có biện pháp lấy được, cho nên một đường theo đuôi mà đến. Cũng may, tới kịp.”
Dĩ nhiên là vì tôi...... rốt cuộc tôi cũng không ngăn được biểu cảm vui sướng trên mặt, chỉ cần nhìn biểu cảm của Nha Tử đang ở bên cạch, tôi liền biết trên mặt tôi có tám phần là loại nhộn nhạo mà anh ta nói.
Đáng tiếc cô Tứ căn bản không thèm để ý đến cảm xúc tôi để lộ ra ngoài, chỉ kêu tôi nhường đường.
Tôi vội vàng đi sang một bên, cảm giác vui sướng về sự xuất hiện của ngọc Huyền Thiên có chút giảm xuống, ngược lại là nhìn sườn mặt của cô Tứ.
Không biết cô ấy đã đi đường bao lâu, cho dù trên người cô ấy vẫn là dáng vẻ siêu phàm thoát tục nhưng tôi có thể nhìn ra cô ấy đang rất mệt mỏi.
Nghĩ đến chuyện cô ấy kéo lê thân thể mệt mỏi tới đây là vì lấy ngọc Huyền Thiên cho tôi, trong lòng tôi lại bắt đầu vui vẻ, chỉ cảm thấy vừa vui mừng vừa đau lòng!
Một người xuất trần như cô ấy, lại bởi vì tôi mà nhiều lần phá giới, không chỉ nhiều lần cứu tôi trong nguy nan, còn lấy được bí mật của “Tinh Quan Yếu Quyết” từ chỗ Lưu Hàn Thu.
Thậm chí lúc này đây còn nói cho tôi biết về tin tức của ngọc Huyền Thiên, hơn nữa còn trở về trợ giúp tôi lấy nó!
****
"Cậu đừng nhìn nữa, mắt sắp lồi ra rồi." Nha Tử nhỏ giọng trêu ghẹo.