Chương 1007 Lan Đình Tập Tự
Quân trận này mới đi được một nửa......
Tôi nhìn con đường phía trước mà cười khổ không thôi, thiên cổ nhất đế rốt cuộc vẫn là thiên cổ nhất đế, ông ta chơi dương mưu! Rõ ràng bày ra biện pháp đi qua quân trận trước mặt, chỉ cần người tiến vào thì đều sẽ phát hiện, nhưng người khác hết lần này tới lần khác đều không qua được.
Lần này đau đầu rồi......
Tôi biết khi đối mặt với loại áp lực này, có lẽ Nha Tử sẽ vượt qua, bởi vì tôi vẫn chưa nhìn thấy giới hạn của Nha Tử, dường như mỗi một lần gặp nguy hiểm anh ta đều có thể bùng nổ.
Côn Bố và Toản Địa Thử thì không rõ lắm, nhưng bọn họ ít nhiều cũng có bản lĩnh giữ mạng, cho dù không qua được cũng không đến mức toi mạng, nhưng giáo sư Hứa và đoàn trưởng Lâm bọn họ... Ai!
Dường như tôi thấy được Đường Thái Tông Lý Thế Dân hơn một ngàn năm trước, ngồi ở trong lều lớn phía sau quân trận này, bày mưu nghĩ kế, nhìn đám người chúng tôi giống như nhìn con sâu cái kiến.
Trở về thôi......
Trong lòng tôi sinh ra ý nghĩ muốn rút lui, nhưng sợi dây luôn căng chặt ở trong đầu lại lập tức phát ra cảnh báo – đừng trở về, ngàn vạn lần đừng trở về.
Nhất thời tiến thoái lưỡng nan.
Tôi không biết nên làm gì bây giờ, tiến, tất nhiên tan xương nát thịt, lui, nguy hiểm không biết tên vẫn đang chờ.
Làm sao bây giờ?
Tôi có chút gấp gáp, cuối cùng vẫn đi về phía trước một bước để thăm dò.
****
“Hự!”
Tôi rên rỉ một tiếng, lưng trực tiếp sụp xuống, cong thành con tôm, cố gắng nhiều lần cũng không có cách nào thẳng lưng lên.
Nhưng tôi không thể lui về.
Tôi cắn răng đau khổ chống đỡ, không biết đã qua bao lâu, tôi thật sự không có biện pháp chống đỡ, hai đầu gối trực tiếp quỳ xuống đất, cả người giống như mới từ trong nước vớt ra.
Mẹ nó, đây chính là đang đùa giỡn người!
Ai có thể vượt qua nơi này?
Áp lực như vậy, cho dù là người đá cũng có thể bị ép thành phấn, không đúng, người đá?
Tôi quay đầu nhìn về phía tảng đá cách tôi không xa, trong quân trận này được bố trí rất nhiều tảng đá, ngay từ đầu còn dễ hiểu, thế nhưng đi tới nơi này, những tảng đá này cũng không có biến thành bột phấn?
Tại sao chúng có thể chống lại áp lực kỳ lạ này?
Có điều cổ quái!
Trong lòng tôi vui vẻ, có điều cổ quái là được, sợ chính là không có điều cổ quái muốn tôi cứng rắn chống đỡ, vậy thì tôi có thể sẽ không chống đỡ nổi.
Tôi cứ quỳ trên mặt đất dịch sang bên trái như vậy, có một tảng đá cách tôi chừng nửa mét, cũng là tảng đá gần tôi nhất.
Xê dịch qua lại vậy mà thoải mái không ít, áp lực trên người vẫn còn, nhưng rốt cuộc cũng không còn gia tăng.
Khoảng cách một mét, tôi phải dùng tới năm phút mới đi chuyển đến gần.
Tảng đá này đại khái cao hơn nửa người, tôi quỳ ở phía trước vẫn thấp hơn nửa cái đầu.
Tôi đưa tay vịn lên người nó, chuyện quỷ dị đã xảy ra... Tay của tôi đã nhẹ nhõm một chút, nhưng áp lực trên người thì vẫn còn.
Trên những tảng đá này lại không có áp lực?
Tôi khiếp sợ nhìn, không dám tin.
Chỉ cần là trận pháp thì sẽ có nguyên lý, cho dù là thứ huyền bí như âm dương phong thủy cũng sẽ có căn cứ, rốt cuộc quân trận này dựa vào cái gì, mà được bố trí tinh diệu như thế.
Còn cách nào khác không?
Tay của tôi chậm rãi gõ trên tảng đá, sau một lúc lâu ánh mắt sáng lên!
Tôi lấy viên thuốc đặt dưới lưỡi cuốn vào miệng, qua không đến một phút, tôi có thể cảm giác được tay phải tựa hồ khôi phục tri giác.
Tôi thả tay phải xuống, hai tay chậm rãi đặt lên người đá, dùng hết toàn lực rầm một tiếng đem tảng đá đẩy ngã xuống đất, sau đó cả người đều nằm sấp lên.
Phù!
Tôi nặng nề thở ra một hơi, cỗ trọng lực vô hình kia trong nháy mắt đã biến mất, cả người giống như sống lại.
Tôi nằm sấp khoảng năm phút, mới chậm rãi ngồi dậy, cố gắng duy trì cân bằng, sau đó để cho tảng đá chậm rãi lăn về phía trước.
Tốt lắm!
Trong lòng tôi vui vẻ, mặc dù nghĩ không ra vì sao ở trên tảng đá lại có thể không có áp lực, nhưng rốt cuộc cũng đã có phương pháp vượt qua quân trận.
Nhưng cảm giác áp bách không thể quay đầu kia vẫn rất mãnh liệt, tôi không dám liều lĩnh, vì thế lấy bộ đàm ra, giơ tay hướng về phía sau lắc đầu.
Bọn họ đứng ở bên ngoài quân trận, tuyệt đối chỉ cách tôi trong phạm vi mười mét, bởi vậy bộ đàm là đủ rồi.
Sau khi xác định bọn họ hiểu được ý của tôi, tôi liền bắt đầu nhấn bộ đàm, nói ra phát hiện của tôi.
“Cẩn thận một chút, mọi người tốt nhất mỗi người mang một tảng đá, những người còn lại cứ đợi ở đó, sau khi qua được quân trận có lẽ còn có biện pháp khác.” Tôi dặn dò thêm một câu.
Đây là một công việc mang tính kĩ thuật, tôi không muốn bọn họ mạo hiểm!
Sau đó tôi nghe thấy giọng nói của Nha Tử, anh ta đang sắp xếp người, giáo sư Hứa hiển nhiên đi theo anh ta, về phần những người khác thì một người mang theo một người.
Toản Địa Thử mang theo đoàn trưởng Lâm, Côn Bố mang theo Đại Đầu, trên người lão Miêu có thương tích, nhưng đã kiểm soát được tình hình nên ở lại bên ngoài cùng một số anh em khác.
“Chờ chúng tôi nghĩ ra biện pháp giải trừ trọng lực nơi này các người liền lại đây, lão Miêu, anh phải đề phòng một chút, nếu lúc này đám người William tới đây, anh cũng đừng sợ! Nếu gã dám đụng tới anh, anh cứ dùng lựu đạn, nhiều nhất mọi người sẽ cùng chết.”