← Quay lại trang sách

Chương 1008 Lan Đình Tập Tự

Giọng nói của Nha truyền qua bộ đàm. Dù không rõ lắm nhưng tôi vẫn hiểu được. Đương nhiên, tôi cũng cảm thấy cách làm này của anh ta không có gì sai.

William sợ chết, điều này thể hiện rất rõ ràng khi gã ở núi Cửu Hoa, nếu lão Miêu dốc toàn lực chiến đấu với bọn họ, có thể anh ta sẽ hù dọa được bọn họ.

Sau khi Nha Tử phân công, anh ta lo lắng hỏi giáo sư Hứa liệu ông ấy có muốn ở lại chỗ cũ không?

Nhưng giáo sư Hứa đã từ chối, nói ông nhất định phải đi xem.

Nha Tử không có biện pháp với ông ấy, bởi vậy chỉ có thể đồng ý.

Tôi cũng không chờ bọn họ, sau khi bọn họ quyết định tiến vào quân trận như thế nào tôi liền chậm rãi tiếp tục đi về phía trước.

Có một nửa chặng đường phải dùng phương thức này thông qua, không biết sẽ tốn bao nhiêu thời gian.

Giáo sư Hứa và những người khác nhanh chóng đi theo sau, nửa chặng đường đầu tiên dù sao cũng dễ đi hơn.

Không biết đã mất bao lâu, có thể là một giờ, có thể là nửa ngày, nhưng cuối cùng tôi cũng lăn đến cạnh rìa của quân trận.

Mắt thấy sắp ra khỏi quân trận, tôi cũng không dám khinh suất, di chuyển càng chậm hơn.

Đây là lúc dễ mất cảnh giác nhất, cũng là nơi dễ thiết lập cơ quan nhất. Tôi đã đột nhập rất nhiều lăng mộ nên đương nhiên hiểu được đạo lý này.

Nhưng sự thật đã chứng minh Lý Thế Dân chỉ chơi dương mưu, ông ta căn bản khinh thường việc chơi đùa cơ quan.

Răng rắc......

Tảng đá chở tôi lăn ra khỏi quân trận, đột nhiên phát ra tiếng răng rắc, tôi lập tức nhảy xuống tảng đá, tiếng răng rắc càng ngày càng dồn dập, cuối cùng tảng đá trực tiếp vỡ thành bột phấn, tôi nhìn thấy mà khiếp sợ không thôi.

Tôi vẫn chưa hồi phục sau nỗi khiếp sợ, nhưng Nha Tử và những người khác cũng đã tới đây. Đột nhiên, xung quanh vang lên tiếng răng rắc, mọi người đều kinh ngạc nhảy xuống tảng đá. Không một ai trong số họ biết đã xảy ra chuyện gì.

“Cuối cùng cũng đi ra ngoài rồi, tảng đá này cũng giày vò người ta quá rồi!” Nha Tử giơ bàn tay hơi nhuốm máu lên, nói đôi tay này của anh ta đã bị mài đến tróc da.

Giáo sư Hứa chợt giật mình trước lời nói của anh ta, quay người định nắm lấy tay tôi nhưng được nửa đường thì rụt lại, hiển nhiên là không nhịn được.

"Có chuyện gì vậy?" Tôi cảm thấy hơi lạ khi nhìn thấy ông ấy như thế này.

Ông ấy gọi tôi với đôi mắt đỏ hoe, nhẹ nhàng nói: “Cậu không thấy đau à?”

Đau?

Khi ông ấy nói điều này, tôi mới nhận ra rằng tay phải của tôi bị thương rất nặng, nhưng tôi thực sự không cảm thấy đau trong quá trình đó, không chỉ ở tay phải mà còn ở những nơi khác.

Tôi cúi đầu nhìn tay trái của mình, nó đỡ hơn một chút da chỉ bị trầy xước giống Nha Tử. Nhưng bàn tay phải của tôi lại máu thịt lẫn lộn. Nếu không biết đó là bàn tay của tôi, tôi còn tưởng đó là một miếng thịt nát.

Tôi cũng hoảng sợ, lúc trước tay phải tuy rằng tàn phế, nhưng bọn họ đã xử lý cho tôi vô cùng tốt, cho nên thoạt nhìn nhiều nhất chỉ bị một chút thương tích, nhưng bộ dáng hiện giờ cũng không có biện pháp băng bó.

Trong lúc nhất thời tôi chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

“Trường An, cậu, cậu làm sao vậy?” Hốc mắt giáo sư Hứa đỏ lên.

Tôi biết ông ấy đang cảm thấy khó chịu, lão Yên xảy ra chuyện, ông ấy đã tự động trở thành người chăm sóc cho tôi, nhìn thấy bộ dạng này của tôi, ông ấy hiển nhiên là chịu không nổi.

Tôi cười hai tiếng, nói đùa: “Không cảm thấy đau không phải rất tốt à? Nếu tôi cảm nhận được thì có lẽ tôi sẽ không thể đi ra ngoài được.”

Giáo sư Hứa không biết nên nói gì, chỉ đau lòng nhìn tôi, cũng dặn dò Nha Tử và Côn Bố nhanh chóng thay thuốc cho tôi.

Lúc này Côn Bố đi tới giải thích vài câu, nói rằng sở dĩ tôi không cảm thấy đau là do thuốc anh ta đưa cho tôi.

"Anh cho tôi uống thuốc gì? Không phải nó giúp tay tôi tạm thời bình phục sao?" Tôi ngạc nhiên hỏi.

Nhưng vừa hỏi thì tôi mới biết mình thật ngu ngốc. Nếu có loại thuốc đó tay của tôi tội gì cứ treo ở trên cổ.

Quả nhiên, Côn Bố dùng một loại ánh mắt nhìn kẻ ngốc nhìn tôi, như thể nhịn thật lâu mới không có mở miệng mắng chửi người.

Cuối cùng, anh ta giải thích: “Thứ tôi đưa cho cậu chỉ là một loại thuốc giảm đau cực mạnh, là thảo dược đặc biệt của Miêu Cương phối hợp với cổ trùng chế thành. Có thứ này, cậu sẽ không còn cảm thấy đau nhức toàn thân trong vòng một ngày, và tay phải của cậu sẽ không còn cảm giác đau nữa, tay phải tự nhiên cũng có thể dùng.”

****

Tôi nghe thấy cả người run lên.

Không cảm thấy đau nghe có vẻ là một điều tốt, nhưng thực tế không phải vậy. Đây đơn giản là một điều rất đáng sợ, đặc biệt là khi chúng tôi đang ở trong một ngôi mộ. Nếu ai đó tấn công tôi từ phía sau, tôi có thể sẽ không cảm nhận được điều đó và thậm chí tôi có thể sẽ không biết, thậm chí đã chết cũng không biết…

Khó trách Côn Bố lại dặn dò tôi nhất định chỉ được dùng nó khi đứng trước bờ vực sinh tử, đây chính là đem mạng của mình đặt ở trên lửa mà nướng!

“Có cách nào để kết thúc sớm hơn không?” Tôi còn chưa mở miệng, giáo sư Hứa đã nóng nảy nói: “Lúc này mới qua nửa ngày, nếu có chuyện gì xảy ra…”

Câu kế tiếp ông ấy không dám nói, chỉ vội vàng nhìn về phía Côn Bố.