Chương 1015 Lan Đình Tập Tự
“Phía sau cánh cửa này chính là mộ của Đường Thái Tông. William mang theo lính đánh thuê có hỏa lực cực mạnh, chúng ta người thì bị thương, người thì già yếu, nhân lực không đủ. Nếu xảy ra xung đột, chúng ta sợ là chết cũng không biết chết như thế nào.” Giọng ông ấy đầy lo lắng.
Tôi không nói gì, biết rằng ông ấy còn lời muốn nói tiếp.
Quả nhiên, ông ấy tiếp tục: “Tay nghề của Nha Tử cậu biết rõ, cho nên lát nữa chính là cơ hội, phải nghĩ cách tiêu hao người của bọn chúng trước.”
Lính đánh thuê tổng cộng có mười người, trước đó trong phòng đã bị cương thi nước kéo xuống hai người, nhưng dù vậy, số người của chúng ta vẫn không nhiều bằng bọn chúng, chưa kể trang bị của chúng ta cũng không hoàn hảo như của bọn chúng.
Tôi lơ đãng gật đầu, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, tìm cách có thể lén tiêu hao nhân lực của bọn chúng.
Toản Địa Thử sau khi nói chuyện với tôi không tới hai phút đã biến mất không biết đã chạy đi đâu. Một lúc sau, ông ấy trở về, giọng đè nén sự hưng phấn: “Đã nghĩ ra cách, lát nữa cậu chỉ cần bảo vệ tốt bản thân, ngàn vạn lần đừng bị ngộ thương.”
Nhanh vậy sao?
Tôi không dám tin, mở mắt ra giả vờ như vừa tỉnh dậy, nhưng trong lòng thì thấp thỏm không yên.
Răng rắc...
Tôi còn chưa kịp suy nghĩ tiếp, bên Nha Tử đã truyền đến tiếng “răng rắc” vô cùng rõ ràng.
Khóa mở rồi...
Nha Tử biến sắc: “Mau tránh ra!”
Giọng anh ta vừa dứt, Toản Địa Thử liền vọt lên. Tôi vừa định bước đi, nhưng lời của Toản Địa Thử lại vang lên trong đầu, cho nên tôi đã đứng yên tại chỗ, thậm chí lùi về phía sau hai bước mà không để lộ dấu vết.
“Cậu không đi hỗ trợ à?” Bạch gia không biết từ lúc nào đã tiến đến bên tai tôi, khiến tôi giật mình.
Theo phản xạ, tôi quay đầu nhìn ông ta, ánh mắt ông ta mang theo chút hài hước.
Ông ta biết kế hoạch của chúng tôi...
Đó là cảm giác đầu tiên của tôi, nhưng rất nhanh biểu hiện trên mặt ông ta liền thay đổi, trở nên lạnh nhạt.
Tôi lại không chắc lắm...
“Cậu là chủ nhiệm, vậy mà không xông lên phía trước à?” Ông ta tiếp tục dò hỏi, giọng điệu chứa đầy sự châm chọc.
Tôi à một tiếng, giơ tay phải lên: “Ông xem tôi thế này, có thể hỗ trợ được không?”
Ông ta không nói gì nữa, sau đó quay đầu lại, dường như nói gì đó với William. Chỉ thấy William khoát tay, ba bốn tên lính đánh thuê liền tiến đến.
Tôi nhìn bọn chúng như đang đối mặt với kẻ thù đáng gờm, tay đã chạm đến lựu đạn bên hông. Nếu bọn chúng dám quấy rối, tôi không ngại đồng quy vu tận với bọn chúng.
****
“Các người tới đây muốn làm gì?” Tôi nhìn đám lính đánh thuê kia, nhưng lại hỏi Bạch gia.
Bạch gia cười cười: “Bình tĩnh, giúp đỡ mà thôi.”
Giúp đỡ?
Tôi quay đầu lại nhìn thoáng qua Nha Tử và Toản Địa Thử, hai người bọn họ đầu đầy mồ hôi, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm cửa đá, giống như bên trong có quái vật gì đó.
Tay Nha Tử còn nắm chặt khóa, vẻ mặt sợ hãi, trong lúc nhất thời tôi cũng có chút phân vân không rõ bọn họ đang diễn trò hay là thật.
“Tránh đường.” Bạch gia không kiên nhẫn đẩy tôi một cái, tôi lảo đảo lui về phía sau vài bước, trơ mắt nhìn ông ta nghênh ngang mang theo bốn lính đánh thuê đi về phía đám người Nha Tử.
Tôi cắn răng, trong lòng đấu tranh, bộ dạng của Bạch gia giống như thật sự muốn giúp đỡ, nhưng tôi cũng không đặc biệt tin tưởng… Ông ta sao lại muốn giúp chúng tôi?
“Phải làm gì?” Bên kia Bạch gia đã mở miệng.
Tôi nhìn thấy trên mặt Toản Địa Thử cũng hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh ông ấy liền phản ứng lại: “Có thứ gì đó đang muốn bò ra khỏi cửa.”
Có thứ gì?
Tôi đánh giá cánh cửa kia, nghiêng lỗ tai lắng nghe, không đúng, trong này thật sự có thứ gì đó đang đụng ra bên ngoài, tiếng “thùng thùng” làm cho bên tai người ta phát đau.
Thật sự có thứ gì đó…
Tôi bàng hoàng, không biết nên phản ứng thế nào.
“Cậu cứ ở đây.” Giáo sư Hứa đứng cạnh tôi, nói một cách chắc chắn: “Dù có chuyện gì xảy ra, cậu cứ đứng đây. Trường An, cậu có xông lên cũng chẳng giúp được gì.”
Tôi nắm chặt tay, đứng đó nhìn. Đoàn trưởng Lâm cùng các anh em đã tiến lên, chỉ còn tôi và giáo sư Hứa đứng tại chỗ.
Tiếng “thùng thùng” càng lúc càng lớn, sắc mặt Bạch gia cũng thay đổi, ông ta hét lớn với phiên dịch: “Bảo William ra lệnh cho lính đánh thuê tới đây, không ngăn được nữa rồi!”
Ông ta gọi thẳng tên William, trong giọng nói không hề cung kính.
Phiên dịch lại có chút lưỡng lự: “Những lính đánh thuê này đều phải bảo vệ ông chủ, không thể đi qua!”
“Nếu không muốn chết thì hãy làm theo lời tao nói, thằng ngu xuẩn nhà mày còn nhìn không rõ sao? Thứ trong này nếu lao ra ngoài, chúng ta không ai có thể trốn thoát được!” Bạch gia đột ngột quát lớn.
Tôi cảm thấy lạ, không phải ông ta có thể trực tiếp trao đổi với William sao, vậy tại sao lại muốn thông qua tên phiên dịch này?
Phiên dịch bị ông ta dọa, không có chủ ý, cuối cùng vẫn nghe lời nói gì đó với William.
William cũng lưỡng lự, cuối cùng nhìn thấy cửa đá gần như không thể ngăn cản, vẫn gọi lính đánh thuê tới hỗ trợ.
“Vân Thất?”
Tôi giữ chặt một người lính đánh thuê đi theo phía sau, vẻ mặt càng thêm bối rối.
Khó trách tôi vẫn luôn không nhìn thấy Vân Thất, thì ra anh ta đang ẩn núp trong đám lính đánh thuê, liếc mắt một cái mà có thể nhìn thấy anh ta mới là chuyện lạ.