← Quay lại trang sách

Chương 1025 Lan Đình Tập Tự

Phù! May mắn không phải là cánh cửa." Tôi thở phào.

Chỉ hai lớp cửa đã khiến chúng tôi hoàn toàn bó tay, nếu phía sau thực sự là cánh cửa nữa thì tôi dù có ném lựu đạn đồng quy vu tận cùng đám người William, chúng tôi cũng sẽ không tiến thêm nữa.

"Chỉ có hai ổ khóa Tâm Toả..." Nha Tử nói với giọng hơi lạ.

Tôi hừ một tiếng, nói rằng anh còn muốn có bao nhiêu cửa nữa?

Nha Tử lắc đầu nói anh ta không biết, chỉ là thấy mọi thứ kỳ lạ thôi, vì chín con rồng tương ứng với chín ổ khoá Tâm Toả là đúng, nếu ở đây chỉ có hai cửa, vậy thì bảy cửa còn lại ở đâu?

Tôi nhún vai nói không biết, tôi không quan tâm, miễn là không ở đây là được.

"Đây có phải là phòng chủ mộ không?"

Đoàn trưởng Lâm ở bên cạnh hỏi với vẻ tò mò.

Lão Yên gật đầu, sau đó kêu Côn Bố chuẩn bị đi vào.

Côn Bố gật đầu, sau khi đã xác nhận không có cơ quan gì ở cửa, anh ta mới cẩn thận dẫn đầu bước vào.

Anh ta đi hai bước về phía trước, rồi quay lại đưa tay với chúng tôi, ám chỉ là không sao, có thể vào trong.

Mọi người từ từ bước vào, chúng tôi cùng với đám người của William cũng đã có mười đến hai mươi người, nhưng sau khi tất cả mọi người đều đi vào trong thì vẫn cảm thấy nơi đây rất rộng rãi.

Trong phòng chủ mộ ngoài một chiếc quan tài ra thì chỉ có mấy thị vệ mặc áo giáp vàng đeo đao đứng thẳng, tôi nhìn thì thấy đều là người chết, không biết đã dùng phương pháp gì để bảo quản, nhìn qua thật sự giống như người còn sống.

"Chắc là Lý Thế Dân bày ra để an tâm thôi." Tôi tự nhủ.

****5:

Không phải, cũng không thể nói là để an tâm, mà là sợ bị trả thù.

Dù ông ta được coi là minh quân ngàn đời, nhưng đã ngồi trên ngai vàng, ai mà không có máu tanh trên tay?

Đặc biệt là ông ta còn dẫm lên máu thịt của anh em mình, dù rơi vào tình thế sinh tử thì đó cũng là máu xương của anh em. Người ta nói người sắp chết thì hay thấy những điều bất thường, có lẽ ông ta cũng lo sau khi chết sẽ bị những linh hồn đã ngã xuống dưới kiếm của mình quấy rầy.

"Đây là quan tài mà các ông thường nhắc đến sao?" Đoàn trưởng Lâm nhìn vào chiếc quan tài đá khổng lồ nằm ở trung tâm rồi cất tiếng hỏi.

Nói là quan tài đá nhưng giống như một chiếc giường đá hơn, vì quan tài đá này quá lớn, chiếm gần một phần tư diện tích của mộ thất vốn đã rất trống trải.

Lão Yên gật đầu: “Ừ, là quan tài.”

“Là, quan tài sao?”

Một câu tiếng Trung bập bẹ vang lên, tôi nhìn thấy William hưng phấn tiến lên mấy bước.

Vốn dĩ ông ta phải chống gậy và bị khập khiễng ở chân phải, nhưng vì bước đi không nhanh và có nhiều người bảo vệ nên điều đó có vẻ không đặc biệt rõ ràng. Nhưng khi ông ta kích động thì lập tức trở nên rõ ràng hơn rất nhiều.

Ông ta khập khiễng đến gần quan tài, ném cây gậy sang một bên, run rẩy chạm vào hình vẽ trên đó: “Lan, Lan Đình, Tập Tự?”

William vừa nói tiếng Trung không tốt, vừa kích động đến mức toàn thân run rẩy. Nếu không biết trước mục đích của ông ta lần này, có lẽ tôi chẳng hiểu ông ta đang nói gì.

Bạch gia gật đầu: “Đúng vậy.”

William càng thêm kích động, tay chạm vào hình vẽ trên quan tài đá, chậm rãi nhắm mắt lại, như thể một người nghiện ma túy đang tận hưởng một loại ma túy cao cấp.

Ngay sau đó, ông ta bỗng nhiên mở mắt ra, quay đầu nhìn chúng tôi, nói một câu: “Mở!”

Giọng nói của ông ta cứng nhắc, nghe rất khó chịu, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc tôi hiểu ý của ông ta.

Tôi quay sang nhìn lão Yên, thấy ông ấy cau mày nhìn chằm chằm vào quan tài, vẻ mặt có chút do dự.

“Có gì bất thường sao?” Tôi hỏi.

Ông ấy lắc đầu, nói không có.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, nói nếu không có gì bất thường thì cứ mở ra xem, nhưng lão Yên lại ngăn lại, ra hiệu cho tôi đỡ ông ấy tiếp cận quan tài.

Tôi nghe lời đỡ ông ấy đi qua, đứng cách William không xa.

Lão Yên cũng đưa tay sờ sờ lên hình vẽ trên quan tài, môi mấp máy nhưng không nói gì, sau đó theo thói quen lấy điếu thuốc ngậm ở bên miệng, ra hiệu cho tôi không cần đỡ nữa. Ông nửa dựa vào quan tài, dùng hai ngón tay vuốt nhẹ từng chút một trên hình vẽ.

“Giấy bút!” Ông ấy không ngừng động tác, cũng không quay đầu lại mà nói.

“Giấy bút!” Ông ấy không ngừng động tác, cũng không quay đầu lại nói.

Tôi lập tức lấy giấy bút từ trong túi ra đưa cho ông ấy, không dám hỏi gì thêm.

Thường thì lúc này ông ấy rất tập trung, nếu tùy ý nói chuyện làm gián đoạn suy nghĩ của ông ấy, ông ấy sẽ rất cáu kỉnh.

Đồng thời, tôi cũng ra hiệu cho những người khác cố gắng không phát ra âm thanh để tránh làm phiền lão Yên.

William nôn nóng muốn nói gì đó, nhưng bị Bạch gia giữ lại. Tôi nghe họ trao đổi với nhau vài câu, sau đó William nhẹ nhàng rời khỏi quan tài, đứng sang một bên chờ.

William dường như rất tin tưởng Bạch gia?

Lần này, ngoài lính đánh thuê, William còn mang theo vài thuộc hạ. Tuy nhiên, những người này không có vai trò gì đặc biệt, chỉ luôn theo sát William để bảo vệ ông ta. Nhưng tôi nhận thấy khi có bất cứ vấn đề gì xảy ra, William luôn nghe theo Bạch gia.

Bạch gia thực sự có ảnh hưởng lớn đến ông ta như vậy sao?

Khi nghe được thắc mắc của tôi, Toản Địa Thử lạnh lùng nhỏ giọng: “Ai biết được tin tức về 'Lan Đình Tập Tự' có phải do Bạch gia tiết lộ cho William không."