← Quay lại trang sách

Chương 1024 Lan Đình Tập Tự

Tôi vuốt nhẹ ngọc Huyền Thiên Bắc Đẩu giấu trong ngực mình, không khỏi choáng ngợp. Một vật bị chôn vùi trong mộ hơn một ngàn năm lại được tôi tình cờ chiếm được, không biết là phúc hay là họa.

"Nhớ kỹ, Hắc Linh Tinh Quan có năng lực lớn, trách nhiệm cũng lớn, xưa nay gia tộc trộm mộ đều có tổ huấn." Lão Yên nói với tôi, nhưng ánh mắt lại nhìn về Bạch gia.

Tôi hiểu ý của ông ấy, trong nước dù bạn có làm gì đi nữa, miễn là không chạm vào ranh giới, thì thường sẽ mắt nhắm mắt mở, để bạn có một con đường sống. Nhưng nếu liên kết với lực lượng nước ngoài, thì đó là tội không thể tha thứ.

"Lão Yên, có chuyện gì với ông vậy?” Tôi cau mày, lời ông ấy nói không có vấn đề gì, nhưng hôm nay ông ấy cứ như muốn nói hết những lời muốn căn dặn khiến tôi có chút bất an.

Lão Yên vỗ nhẹ vai tôi: “Không có gì, chỉ thấy nên nói trước một số điều, tránh cho không kịp."

"Lão Yên!" Tôi quát lên.

Bên cạnh, đám người giáo sư Hứa cũng nhìn sang, rõ ràng họ không hài lòng với cách nói của lão Yên.

Giáo sư Hứa còn mắng lão Yên hai câu, nói rằng chưa đến tuổi bảy mươi đã sợ tay sợ chân như vậy, chẳng có chút bản lĩnh nào.

"Được rồi, lão Hứa à, ông cũng đừng nói tôi nữa, ông nghĩ mấy chuyện ông lén lút làm trong bóng tối đều không có ai biết sao?" Lão Yên rít mạnh một hơi thuốc, cất lên một nụ cười mỉa mai nhưng cũng chứa đựng nỗi buồn.

Giáo sư Hứa bỗng nhiên biến sắc, mở miệng muốn nói gì đó nhưng lại im lặng.

"Thầy đã chuẩn bị gì?" Nha Tử đột nhiên hỏi.

Giáo sư Hứa lắc đầu nói không có gì, chỉ nói đơn giản là có chuẩn bị một số thứ, lão Yên là đang lợi dụng cơ hội chuyển hướng chủ đề.

Nha Tử và tôi liếc nhau một cái, từ ánh mắt của nhau cũng nhận ra một số điều, nhưng cũng không nói gì thêm.

Bởi vì có hỏi nữa họ cũng sẽ không trả lời.

"Còn một tiếng nữa."

Bạch gia bất ngờ xuất hiện bên cạnh chúng tôi, trên mặt không biết là vui sướng khi người gặp hoạ hay là có những cảm xúc khác, nhìn chung là trông rất vui vẻ.

Tôi rũ mắt nhìn xuống, trong lòng dâng lên sóng to gió lớn — William được lính đánh thuê vây quanh đang ngồi ở nơi cách chúng tôi không xa, và Bạch gia cũng luôn ở đó. Nhưng chẳng hiểu sao, vừa rồi ông ta đến đây, tôi hoàn toàn không cảm nhận được.

Nói cách khác chúng tôi không biết ông ta đã đứng ở đây bao lâu và đã nghe chúng tôi nói được bao nhiêu.

Chỉ là nếu ông ta có khả năng đó, vì sao lại không trực tiếp làm khó dễ chúng tôi?

Lão Yên cũng không vui vẻ gì, những gì tôi có thể nhìn thấy thì ông ấy cũng thấy được, vì vậy ánh mắt ông ấy nhìn về phía Bạch gia càng trở nên u ám.

Bạch gia cười khẩy: "Lão Yên à, mạng của ông được tôi bảo vệ, tôi không cần ông phải biết ơn, nhưng ông ít nhất cũng đừng có bày ra dáng vẻ như muốn ăn thịt người chứ."

Lão Yên không để ý đến ông ta, ông ta cũng thấy không hứng thú, nhẹ nhàng thở dài: "Một giờ sau, hãy tự cầu phúc cho mình đi, William đã không còn kiên nhẫn nữa."

Nghe được lời này, tôi quay đầu nhìn về phía William đang ngồi không xa. Ông ta ngồi như một tượng điêu khắc, mũ quý ông được đội rất thấp, không thể nhìn thấy cảm xúc của ông ta, nhưng hành động liên tục rõ cây gậy chống xuống đất cũng cho thấy ông ta thật sự sắp hết kiên nhẫn.

Lão Yên nén hơi, một hồi lâu sau mới nói: “Bạch gia, ông thật sự không hối hận sao?"

"Hối hận?" Bạch gia cười: “Ngoài dì nhỏ ra, có lẽ ông là người hiểu tôi nhất, ông đã từng thấy tôi hối hận bao giờ chưa?”

"Cũng đúng." Lão Yên gật đầu, trong lòng chợt cảm thấy hơi thoải mái.

Bạch gia không nói nữa, mà quay người đến gần William, thì thầm gì đó.

William gật đầu, sau đó vẫn ngồi y như vậy, nhưng tần suất gõ gậy chống xuống đất cũng giảm đi rất nhiều, có vẻ như ông ta đã có chút kiên nhẫn.

Một tiếng trôi qua rất nhanh, Vân Thất đã tỉnh lại khi chúng tôi chuẩn bị lên đường, anh ta ngồi sấp trên mặt đất như một vũng bùn, chỉ có thể để Đại Đầu cõng trên lưng.

Cho dù là một người đàn ông cứng rắn như đoàn trưởng Lâm cũng không thể nhịn được khi nhìn thấy cảnh tượng này, liên tục quay đầu vuốt mặt, khi quay người lại đã là vẻ mặt bình thường như không có gì xảy ra.

Côn Bố và Toản Địa Thử dẫn đầu, tôi và Nha Tử đi ở giữa để chăm sóc lão Yên và giáo sư Hứa, còn mấy người đoàn trưởng Lâm phải tự lo cho mình.

Không còn cách nào khác, không ai ngờ được rằng chúng tôi sẽ phải chịu thiệt hại nặng nề như vậy, may mắn là nhóm người của đoàn trưởng Lâm có thể lực mạnh mẽ, miễn là không có điều gì bất thường xuất hiện, việc họ tự bảo vệ mình sẽ không có vấn đề.

William dẫn theo đám lính đánh thuê đi ở phía sau, nhưng ông ta đã phái Bạch gia đi đến chỗ chúng tôi, có lẽ là sợ chúng tôi sẽ làm ra chuyện gì đó.

Đối với sắp xếp này, chúng tôi cũng không có ý kiến gì, dù sao Bạch gia cũng là bậc thầy phong thủy hàng đầu, có ông ta đi theo mở đường thì chúng tôi cũng an toàn hơn.

Côn Bố thả cổ trùng chui vào cánh cửa thứ hai, nhưng chỉ một phút sau cổ trùng đã chui ra, rồi anh ta vươn tay mở cửa.

Cánh cửa đá kêu rầm rầm, cảnh vật bên trong từ từ hiện ra trước mắt chúng tôi.