← Quay lại trang sách

Chương 1027 Lan Đình Tập Tự

Tôi quay mặt đi và phải thừa nhận rằng những gì Toản Địa Thử nói là đúng, chủ yếu là vì tôi có nghĩ đi chăng nữa cũng không thể tìm ra lý do.

“Long phượng quan! Là long phượng quan!” (Quan tài rồng phượng)

Đột nhiên lão Yên hét toáng lên doạ tôi giật nảy mình, mấy tên lính đánh thuê thậm chí còn giơ cả súng lên.

Nếu Bạch gia không phản ứng nhanh và hét vào mặt họ, có lẽ lão Yên đã bị bắn chết.

Nhưng chẳng ai trách ông ấy cả, bởi vì ba chữ mà ông ấy vừa rống lên giống như sét đánh ngang tai.

Long phượng quan?

Tôi còn cho rằng lỗ tai mình có vấn đề, nếu đây là long phượng quan thì sao lại có lăng tẩm của Trưởng Tôn hoàng hậu ở trên kia?

“Nhưng trong đó không có hài cốt của Trưởng Tôn hoàng hậu”. Giáo sư Hứa thì thào nói.

Tôi lắc đầu không thể tin nổi, chẳng lẽ vì bị phản đối hợp táng mà Đường Thái Tông đã nghĩ ra phương pháp này sao?

Ông ta cho xây dựng lăng mộ của Trưởng Tôn hoàng hậu ở bên ngoài để che mắt mọi người nhưng trên thực tế lại yêu cầu thân hữu của bà chôn cất bà trong lăng mộ của chính mình?

“Tám phần chính là như vậy.” Hứa giáo sư khen ngợi suy nghĩ của tôi.

Tôi nhìn chiếc quan tài to lớn, chỉ cảm thấy quá khó tin, một vị Đế Vương cổ đại rốt cuộc thâm tình tới mức nào mà có thế làm ra chuyện như vậy đây?

Trước thời nhà Đường, việc chôn cất cùng nhau là điều mà lễ nghi và luật pháp không cho phép, đối với Lý Thế Dân thì hoàn cảnh của ông và Trưởng Tôn hoàng hậu khác với các Hoàng đế và Hoàng hậu khác.

Họ đã yêu nhau khi Lý Thế Dân còn là Tần Vương, sau khi Lý Thế Dân lập hậu, tình yêu của ông dành cho bà ấy không thề giảm mà còn tăng thêm nên mới có câu nói rằng họ đã được chôn cùng nhau.

Nhưng suy cho cùng, nó còn liên quan đến luật lệ của tổ tiên, cho dù có là Đế Vương thì cũng khó có thể chống lại cả triều đình, tôi cho rằng khoảng cách của lăng mộ Trưởng Tôn hoàng hậu gần với lăng mộ của Lý Thế Dân như vậy đã là khó có được rồi, không nghĩ tới vị Đế Vương này còn làm những điều điên rồ vì tình như vậy!

****6:

“Rốt cuộc là Lý Thế Dân!” Giáo sư Hứa nói.

Giáo sư Hứa cho biết, theo dữ liệu lịch sử mà ông ấy nghiên cứu, mặc dù Lý Thế Dân là một vị vua anh minh và kiên nhẫn lắng nghe những lời đề nghị của các hạ thần nhưng ông ấy luôn kiên quyết giữ vững quan điểm của mình đối với Trưởng Tôn hoàng hậu.

Tôi thật sự bội phục Lý Thế Dân, trong hoàn cảnh như vậy mà vẫn có thể đạt được đến trình độ này, cũng không có gì lạ khi Trưởng Tôn hoàng hậu sẵn sàng sinh cho ông ấy tận bảy người con.

"Mở quan tài!"

Lão Yên quay người lại, cố gắng thẳng lưng, mặt ửng đỏ, hưng phấn hét lên.

Tôi nhanh chóng khuyên lão Yên không nên kích động như vậy, sau đó gọi Côn Bố và Toản Địa Thử tiến lên.

Không phải là tôi không muốn lên, chủ yếu là tay của tôi đang gặp vấn đề, thực sự không thể giúp gì được trong việc mở quan tài, vì vậy tôi chỉ có thể để mấy người Côn Bố dẫn đầu mở mở quan tài.

Toản Địa Thử cười ha hả: "Được rồi, chúng ta mở quan tài đi!"

Tôi đỡ lão Yên đứng sang một bên, nhìn Côn Bố và Toản Địa Thử mở quan tài.

Chiếc quan tài đá khổng lồ đứng trước mặt họ, khiến họ trông giống như những người lùn. Tôi có chút lo lắng, Lý Thế Dân đã tốn biết bao nhiêu công sức mới thực hiện được mục đích chôn cùng Trưởng Tôn hoàng hậu, liệu ông ấy có làm ra thủ đoạn gì trên quan tài đá này không?

"Đoàn trưởng Lâm, cậu nghĩ bên trong có quyển “Lan Đình Tập Tự” không?" Lão Yên bất ngờ quay đầu lại hỏi đoàn trưởng Lâm, người luôn im lặng đứng ở bên cạnh.

Đoàn trưởng Lâm cũng bị chiếc quan tài bằng đá kia làm cho sửng sốt, sau khi hỏi một câu, về sau cũng không nói một lời, chỉ đứng sang một bên lặng lẽ nhìn, thỉnh thoảng phát ra mấy tiếng thán phục, bộ dạng này rất giống với phản ứng của tôi khi lần đầu xuống mộ.

Lúc này nghe lão Yên hỏi như vậy, anh ta ngạc nhiên, sau đó cười ngượng: "Ông đùa à, làm sao tôi biết được?"

Tôi cũng ngạc nhiên, ông ấy không nên hỏi đoàn trưởng Lâm câu hỏi mang tính chuyên môn như vậy, phải hỏi giáo sư Hứa bên cạnh mới đúng. Nhưng lão Yên lại kiên trì hỏi đoàn trưởng Lâm, nói không biết cũng không sao, cứ đoán đi.

"Làm sao tôi có thể đoán được điều này?" Đoàn trưởng Lâm trừng mắt: “Tôi chỉ là một người nhà quê, ông muốn tôi đoán thì tôi chắc chắn sẽ đoán là nó đang ở bên trong, nếu không, chuyến đi này chẳng phải là vô ích rồi?"

Lão Yên cau mày suy nghĩ, gật đầu nói: “Cậu nói cũng có lý, đúng vậy, tôi đoán nó hẳn là ở bên trong.”

Đoàn trưởng Lâm khịt mũi, nói với vẻ hoài nghi: "Điều đó không đúng sao? Lão Yên, ngay cả ông cũng không biết?"

Lão Yên nhún vai, nói rằng chúng tôi cũng không có nắm chắc về nhiệm vụ và không ai có thể đảm bảo rằng đồ vật nhất định sẽ ở đó, vì vậy... điều đó phụ thuộc vào may mắn.

Đoàn trưởng Lâm có chút chán nản nói điều này chẳng phải có nghĩa là anh ta sẽ chẳng được gì sao?

Lão Yên không nói gì, nhưng vẻ mặt kia rõ ràng là khẳng định ý của đoàn trưởng Lâm.

Đoàn trưởng Lâm có chút buồn bực, nhưng cũng không có khó chịu nhiều, dù sao mục đích chủ yếu của anh ta là mang chút quân lương trở về, đồ vật gặp được trên đường đi đã sớm đủ rồi.