← Quay lại trang sách

Chương 1028 Lan Đình Tập Tự

Tôi cau mày liếc về phía William, thấy tên phiên dịch đang cúi xuống nói gì đó với William, vẻ mặt William u ám, thỉnh thoảng lại nhìn về phía chúng tôi.

Tôi chợt hiểu ra, lão Yên cố ý hỏi đoàn trưởng Lâm chính là bởi vì anh ta không có ý thức phải nhỏ giọng, âm thanh bọn họ nói chuyện không tính là lớn nhưng cũng không tính là nhỏ, vừa vặn bị William và phiên dịch nghe thấy, tên phiên dịch đã nói lại cho ông ta nghe, William không sa sầm mặt mới là lạ.

Tôi cười khổ hỏi lão Yên cần gì phải làm như vậy chứ?

Lão Yên hừ một tiếng, nói đương nhiên là cần thiết, bây giờ chúng ta không thể làm gì ông ta, nhưng điều đó không có nghĩa là chúng ta phải làm cho ông ta vui vẻ. Người của chúng ta ở nơi đó mạo hiểm mở quan tài, còn ông ta thì nhàn nhã đứng nhìn?

Tôi nhún vai, đúng vậy, Côn Bố và Toản Địa Thử vẫn đang quanh quẩn thăm dò bên cạnh quan tài đá, nơi này trống trải, một khi có cơ quan thì ngay cả chỗ trốn cũng không có.

Đoàn người của William có thương vong không nặng, bọn họ có thể chạy nhanh, nhưng chúng tôi thì khác, người thì bị thương nặng, người thì tàn tật sợ là chạy không thoát, bởi vậy cách làm này của lão Yên cũng không có vấn đề gì lớn.

Quả nhiên, William đã trở nên lo lắng, nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Toản Địa Thử và Côn Bố, hận không thể đi lên thay thế bọn họ, nhưng ông ta lại không có bản lĩnh này.

Ông ta còn kêu tên phiên dịch thúc giục chúng tôi, lão Yên đã nhẹ nhàng nói một câu liền đuổi đi: Mở quan tài kiêng kị nhất là thúc giục, người mở quan tài trong lòng sốt ruột, chỉ cần bỏ sót một cơ quan thì tất cả chúng ta đều sẽ chết.

Tên phiên dịch đen mặt phiên dịch lại những lời này, vẻ mặt của William giống như táo bón, rống giận vài câu, nhưng sau đó lại kìm nén lại.

Hả giận!

Tôi không khỏi khen ngợi, mặc dù điều này hơi ngây thơ nhưng đây thực sự là điều đơn giản nhất chúng tôi có thể làm trong hoàn cảnh như vậy.

“Trường An, chú ý tiến độ mở quan tài, tôi nghỉ ngơi một lát.” Lão Yên nói.

Tôi vội vàng nhìn qua, chỉ thấy sắc mặt của ông ấy rất kém, mặt không còn màu máu dọa tôi giật mình. Tôi vội hỏi ông ấy làm sao vậy, ông ấy khoát tay nói không có việc gì, chẳng qua chỉ là có chút choáng váng, chắc là do mất máu quá nhiều.

Tôi giúp ông ấy ngồi xuống, lấy trong túi ra một lon thịt bò, mở ra đưa cho ông ấy, để ông ấy ăn vài miếng lấy lại sức.

Lão Yên nhận lấy thịt bò của tôi, cũng không thèm khách khí, trực tiếp mở ra ăn hết một nửa, sau đó thở dài: “Thịt bò này là tôi cho cậu đúng không?”

Hả?

Tôi khó hiểu hỏi đây chẳng lẽ không phải là trang bị của mọi người sao?

Lúc xuất phát mỗi người đều nhét thêm mấy lon thịt bò, đây gần như là thông lệ của 701, lần đầu tiên vào sa mạc lão Yên không phải cũng dùng thứ này lừa gạt chúng tôi sao?

Nhớ lúc ấy mấy người chúng tôi ăn giống như cơm chặt đầu, hiện tại lại trở thành đồ ăn thường xuyên, tôi không khỏi có chút cảm khái.

Lão Yên cười một tiếng, nói rằng ông ấy đã đem thứ tốt nhất cho tôi, nể tình tôi nhỏ tuổi nhất, cảm thấy tôi còn cần bổ sung dinh dưỡng, cho nên ông ấy đem hết mấy hộp lớn cho tôi.

“Tôi nói này lão Yên, ông thiên vị đến mức không có giới hạn luôn à?” Giáo sư Hứa ở bên cạnh cũng cạn lời.

Lão Yên xấu hổ cười hai tiếng, chơi xấu hỏi giáo sư Hứa có phải tôi là người nhỏ nhất không, có phải dinh dưỡng nên cho tôi không?

“Được rồi được rồi, Trường An cần được bổ sung.” Giáo sư Hứa cười ha hả, ông ấy cũng không phải là người so đo, chỉ muốn trêu chọc vài câu mà thôi, lão Yên bị ông ấy cười như vậy càng thêm xấu hổ, vội vàng giải thích nói ông ấy cũng không phải chỉ chiếu cố một mình tôi.

Giáo sư Hứa xua tay, ý bảo ông ấy đừng nói nhảm nữa, họ đã cùng nhau trải qua vô số lần sinh tử, còn có thể vì chuyện này mà nghi ngờ ông ấy sao?

“Vậy là do ông cố ý?” Lão Yên thổi râu trừng mắt.

Giáo sư Hứa cười lớn, kéo tôi đứng sang một bên, nói là muốn lão Yên nghỉ ngơi cho thật tốt, có lẽ ông ấy sẽ bận khi quan tài được mở ra.

Lão Yên cũng không lãng phí chút thời gian nào, nhét nửa hộp thịt bò còn lại vào miệng, cuối cùng trực tiếp ngủ ở một bên.

Tôi cũng không làm phiền ông ấy, mà là nhìn chằm chằm vào Côn Bố với Toản Địa Thử.

Côn Bố trực tiếp nhảy lên quan tài đá, cả người nhìn xuống quan tài, thần sắc ngưng trọng. Toản Địa Thử vẫn đi loanh quanh, thỉnh thoảng sờ lên hình vẽ, thần sắc rất lạ.

“Thế nào rồi?” Tôi ngẩng đầu dò hỏi.

Côn Bố lắc đầu và nói rằng thật kỳ lạ. Kỹ năng của người cổ đại không thể làm được loại thủ công tinh xảo thế này.

Tôi nghi hoặc hỏi một câu, anh ta mới giải thích, anh ta và Toản Địa Thử đã nghiên cứu rất lâu, nhưng vẫn chưa phát hiện ra khe hở giữa nắp và thân quan tài.

Cái gì?

Tôi lập tức đi vòng quanh quan tài gần nửa vòng, quả nhiên, toàn bộ quan tài đá này giống như là một thể, ở giữa không có một khe hở nào.

Nhưng điều này là không thể.

Trước tiên không nói có tảng đá vuông vức như vậy hay không, chỉ nói Lý Thế Dân và Trưởng Tôn hoàng hậu nếu được chôn ở bên trong thì nhất định phải có khe hở mới có thể vào được!