← Quay lại trang sách

Chương 1034 Lan Đình Tập Tự

Tôi biết con quái vật này, trong “Tinh Quan Yếu Quyết” có đề cập rằng mỗi một đời Hắc Linh Tinh Quan đều sẽ có thú cưng của riêng mình, loại thú cưng này có thể tùy ý lựa chọn, có Hắc Linh Tinh Quan thuần hoá hổ làm thú cưng, cũng có mấy vị nuôi một vài con chó con mèo gì đó, tuy rằng không biết để làm gì nhưng quả thực họ đều nuôi. Lúc lấy được ngọc Huyền Thiên Bắc Đẩu tôi còn từng do dự, nếu tôi phải nuôi thú cưng thì tôi nên chọn loài nào đây.

Đương nhiên, cũng có người dưỡng quái vật……

Trong “Tinh Quan Yếu Quyết” từng ghi chép lại một cách mơ hồ rằng có một vị tổ tiên có khả năng vượt qua các đời Hắc Linh Tinh Quan trước đó, người kia trời sinh thông minh đến mức gần như yêu nghiệt, bởi vậy khó tránh khỏi sẽ có những chỗ khác với người thường.

Nuôi quái vật chính là một trong những sở thích của người kia.

Người kia không thích thú cưng bình thường, nên đã quyết tâm muốn nghiên cứu ra một con thú cưng độc nhất vô nhị chỉ thuộc về mình.

Đương nhiên người kia cũng đã thành công, con quái vật tên Ác Lang trước mặt này chính là thú cưng mà người kia nuôi.

Ác Lang……

Tôi cười lạnh trong lòng, Ác Lang cái gì chứ, rõ ràng chính là một con “sói đói”!

Bởi vì con quái vật này cần người cho nó ăn.

Lúc đầu vị tổ tiên kia đã dùng thịt của người chết, dù sao người kia cũng là trộm mộ nên có thể đào được rất nhiều thi thể của người chết, tuy rằng không có đạo đức nhưng nhà họ Lưu vẫn có thể chấp nhận.

Nhưng sau đó, con “sói đói” này vẫn chưa hài lòng, nó trong lúc vô tình đã tấn công con cháu dòng bên của nhà họ Lưu, sau khi nếm thử thịt người sống, nó đã từ chối ăn thịt người chết.

Cũng không biết vị tổ tiên này đã bị yêu quái nào nhập vào, vậy mà không đồng ý xử tử “sói đói”, còn lén lút bắt người cho nó ăn!

Điều này giống như chọc vào tổ ong vò vẽ, người bên ngoài chẳng những muốn diệt trừ người kia để trừ hại cho dân, mà ngay cả nhà họ Lưu cũng không muốn bao che cho người kia, lập tức muốn trói người kia lại để đền tội cho những người đã thiệt mạng dưới nanh của “sói đói”.

Nhưng khi bọn họ chạy tới phòng của người kia thì người kia đã biến mất cùng với con “sói đói”.

Bây giờ xem ra nguyên nhân chính khiến trong "Tinh Quan Yếu Quyết" không có ghi chép nào về khóa Tâm Tỏa và việc xây dựng lăng mộ nhà Đường là bởi vì bọn họ thực sự không biết.

Ngoài ra, sở dĩ ngọc Huyền Thiên Bắc Đẩu không rõ tung tích là bởi vì vị tiền bối này đã mang theo ngọc Bắc Đẩu Huyền Thiên chạy trốn!

****0:

Vị tiền bối này đã mang theo ‘sói đói’ chạy khỏi nhà họ Lưu, có lẽ người này đã dựa vào kỹ năng của mình để quật khởi trở lại.

Tôi chỉ không biết con sói đói này đã ăn thịt bao nhiêu người trong thời gian dài như vậy?

Tôi cảm thấy ớn lạnh trong lòng, là loại người như thế nào mà lại cho phép một con quái vật như vậy tồn tại chứ?

Con 'sói đói' trước mặt gầy gò đến mức không biết làm sao nó có thể sống sót, nhưng nếu già quá rồi mà không chết thì chắc chắn nó là một con quái vật vô cùng đáng sợ.

Vừa rồi chính nó đã tóm lấy Nha Tử, may mắn thay, lúc đó chiếc khóa vẫn chưa được mở ra.

Tôi nhanh chóng kể lại lai lịch của thứ này, mọi người nhìn tôi với vẻ khó tin, Côn Bố vẫn bình tĩnh hỏi tôi có cách nào giải quyết không.

“Không có, trong sách chỉ nói về sự tồn tại của nó, nếu không phải vì đặc điểm của nó quá rõ ràng thì tôi cũng không nhận ra.” Tôi lắc đầu.

Nếu có thể đối phó thì hơn một ngàn năm trước nhà họ Lưu đã không rơi vào kết cục xuống dốc.

Ngao ô!

‘Sói đói’ đã leo lên, nó liên tiếp ăn hai mạng người, giờ phút này mùi máu trên thân nó vô cùng đậm, ánh mắt màu xanh tràn đầy sát ý, trong mắt nó mấy người chúng tôi chẳng khác gì đồ ăn.

Nhưng nó không tấn công ngay lập tức mà thay vào đó là đi tới đi lui trên quan tài và cuối cùng là nhắm vào tôi.

Không biết có phải là do tôi tự tưởng tượng ra hay không nhưng khi nhìn thấy tôi, sát ý trong mắt nó đã giảm đi rất nhiều.

“Ngọc Huyền Thiên Bắc Đẩu.” Lão Yên thấp giọng nói.

Tôi ngay lập tức nhận ra rằng con ‘sói đói’ đã coi tôi như chủ nhân của nó.

Tôi trợn mắt, kiên quyết nói: “Các anh tìm cách mở khóa, tôi sẽ giải quyết nó.”

Vì nó coi tôi như chủ nhân của mình nên tôi có thể câu giờ một chút, chỉ cần cánh cửa có thể mở ra trong khoảng thời gian này, nhóm người của chúng tôi vẫn sẽ có hy vọng sống sót.

Sau đó, tôi cũng không đáp lại lời nói đầy lo lắng của lão Yên và những người khác, chậm rãi đi về phía 'sói đói'...

Trên thực tế, tôi cũng rất sợ hãi, mặc dù sát ý trong mắt nó khi nhìn thấy tôi đã giảm đi, nhưng khó có thể nói liệu nó có coi tôi là chủ nhân của nó hay không, và bây giờ nó không còn lý trí nữa.

Mọi người đều biết, sói hung dữ nhất là khi nó đang đói. Nếu con mồi đến gần vào lúc này, nó sẽ dùng mọi thủ đoạn để xé xác con mồi thành từng mảnh. Nói cách khác, nếu nó không coi tôi là chủ nhân mà thậm chí còn hơi hung hãn với tôi thì rất có thể tôi sẽ bị nó xé xác thành từng mảnh.

Tôi nghe thấy lão Yên đã nhờ Bạch gia phiên dịch cho William yêu cầu ông ta đừng đe dọa Nha Tử nữa, dưới tình huống bị đe doạ anh ta không thể chuyên tâm mở khóa.