← Quay lại trang sách

Chương 1033 Lan Đình Tập Tự

Sự tuyệt vọng hiện lên trên khuôn mặt của tên lính đánh thuê kia, chỉ sau một tiếng rên rỉ thì cả người tên lính đánh thuê kia lập tức biến mất trong quan tài đá, theo sau đó là một loạt âm thanh cắn xé khiến người ta tê dại.

Hai tên lính đánh thuê khác đang cố trốn thoát khỏi quan tài sợ tới mức hai chân mềm nhũn, trong đó có một tên còn không thể đứng vững, gã hét lên thất thanh rồi ngã xuống, theo phản xạ gã đã kéo theo đồng bọn của mình.

Tên đồng bọn kinh hoảng, mắt thấy chính mình cũng sắp bị kéo xuống, trực tiếp rút khẩu súng đang dắt bên hông ra bắn một phát vào đồng bọn của mình.

Pằng!

Tiếng súng này mang đến một sự im lặng ngắn ngủi, tên lính đánh thuê bị bắn rơi xuống như một thước phim quay chậm, khiến tôi cảm thấy lòng chua xót.

Không phải tôi thương tiếc bọn họ, đám người này xem như chó cắn chó, tôi chỉ chua xót cho những người như chúng tôi thôi. Bởi vì sau một hồi im lặng ngắn ngủi, âm thanh gặm cắn càng lúc càng lớn, như thể có một con ác quỷ xuất hiện trong quan tài, âm thanh nhai nuốt kia khiến người ta tê dại toàn thân.

Tên lính đánh thuê còn lại vừa lăn vừa bò xuống khỏi quan tài, đi lướt qua chúng tôi như thể không nhìn thấy chúng tôi rồi bò đến cạnh cửa, lắc lắc khóa Tâm Tỏa một cách điên cuồng.

Nếu khoá Tâm Tỏa dễ dàng bị phá hỏng như vậy thì chúng tôi cũng không cần phải tụ tập ở đây mà không chạy ra ngoài.

“A a a a!”

Tên lính đánh thuê điên cuồng rống lớn một tiếng, sau đó ngồi xổm ở cửa, cười lên một tiếng quái dị.

William lạnh lùng quát lớn, dù tôi không hiểu tiếng Anh nhưng tôi cũng biết ông ta đang bảo tên lính đánh thuê này ngậm miệng lại.

Nhưng mà tên lính đánh thuê làm gì còn nghe được nữa, vẫn cứ cười, thỉnh thoảng còn lay lay ổ khoá như thể bị điên rồi.

Pằng!

Lại có một tiếng súng vang lên, tôi giật mình nhìn thấy tên lính đánh thuê khó khăn lắm mới thoát khỏi quan tài có một lỗ đạn trên đầu, nhiệt độ cao đã đốt cháy vết thương của tên lính đánh thuê này, khiến cho máu không thể chảy ra ngoài, tên lính đánh thuê cứ như vậy mà mất mạng.

Tôi kinh ngạc nhìn về phía William, tên lính đánh thuê này dù thế nào đi nữa cũng đã bảo vệ ông ta, vậy mà ông ta lại bắn chết tên lính đánh thuê này một cách dứt khoát như vậy?

Lão Yên hừ lạnh nói, đây mới chính là William, trong nháy mắt đã có thể diệt trừ bất cứ thứ gì không có lợi cho ông ta, nếu không thì gia tộc William làm sao có thể nghe theo mệnh lệnh của một kẻ tàn tật?

Chỉ có thủ đoạn máu tanh mới có thể trấn áp được một gia tộc khổng lồ ở Anh quốc.

Tôi chỉ cảm thấy trong lòng rét run, tuy rằng con người của William vẫn luôn khiến tôi khinh thường, nhưng hành động này của ông ta đã khiến chúng tôi sợ hãi.

Những tên lính đánh thuê phía sau ông ta cũng là bộ dạng hận mà không thể làm gì được, nhưng rất ít người trong số đó phẫn nộ vì đồng đội của mình chết mà hầu hết họ đều sợ sẽ bước lên vết xe đổ của tên lính đánh thuê này.

“Cậu, mở nó ra!”

Có lẽ là vì đã giết người trước mặt chúng tôi nên William không còn ra vẻ quân tử nữa mà quay đầu chĩa súng vào Nha Tử, kêu anh ta đi mở khóa.

Tuy Nha Tử không mở được nhưng lúc này anh ta đành phải nghe lời và chậm rãi đi về phía cửa.

Anh ta chật vật di chuyển thi thể của tên lính đánh thuê ra xa, rồi nửa quỳ trước cửa và chạm vào khóa Tâm Tỏa.

Nhìn qua thì có thể thấy Nha Tử cũng không thực sự cố mở ổ khóa, nhưng ông ta điên rồi, chúng tôi chẳng ai nắm chắc được ông ta còn bao nhiêu kiên nhẫn. Vì vậy, tôi hơi cử động cơ thể và lặng lẽ tiếp cận William để đảm bảo rằng tôi có thể bảo vệ được Nha Tử nếu ông ta nổ súng.

Răng rắc, răng rắc……

Tiếng răng rắc càng ngày càng rõ ràng, tra tấn thần kinh của chúng tôi.

Côn Bố tiến lại gần tôi nói tôi yên tâm nhìn chằm chằm William, còn anh ta sẽ chú ý phía sau.

“Được!” Tôi yên lặng gật đầu.

Giáo sư Hứa lo lắng, ông ấy được Toản Địa Thử và đoàn trưởng Lâm bảo vệ ở phía trong, thỉnh thoảng lại thò đầu ra nhìn William.

Chết tiệt, có lần nào chúng tôi lại trở nên vô dụng như thế trong một nhiệm vụ không?

Ầm!

Một âm thanh giòn tan vang lên, đám đông lập tức trở nên náo loạn, ngay cả William cũng không quan sát Nha Tử mở khóa nữa mà là kinh hoảng xoay người lại.

Chỉ thấy một con quái vật đang tựa vào trên quan tài.

Một trong hai tay trước của nó đặt trên quan tài để chống đỡ cho cơ thể bụ bẫm của nó, còn một tay thì ôm một cánh tay đầy máu và bị ăn mất một nửa...

Tất cả chúng tôi đều lùi lại một bước, William quay lại và điên cuồng hét lên: "Mở ra, mở!"

Động tác mở khoá của Nha Tử càng thêm chân thật hơn, còn súng của William thì đang lưỡng lự giữa việc bắn hay không bắn.

Tôi thấy may mắn khi Nha Tử là người duy nhất có thể mở được khoá, William có lẽ cũng cố kị điều này cho nên không dám trực tiếp giết anh ta. Nhưng điều tôi sợ hãi chính là lỡ như cảm xúc của ông ta không ổn định, súng đạn lại không có mắt.

“Mau nghĩ cách.”

Tôi buộc mình phải bình tĩnh lại, quay lại nhìn con quái vật và hít một hơi thật sâu.

Toản Địa Thử đã nói đúng, toàn bộ ngôi mộ này là do nhà họ Lưu xây dựng, bây giờ lại báo ứng lên thành viên của gia tộc, thật đúng là châm chọc.