Chương 1036 Lan Đình Tập Tự
‘'Sói đói' vốn đang trừng mắt nhe răng với mọi người, thế nhưng khi nghe thấy giọng của tôi lại ngẩn ra, sau đó cúi đầu nhìn về phía tôi, ánh mắt đầy vẻ ỷ lại.
Đã đánh cược đúng!
Tôi cảm thấy vui vẻ, tiếp tục giao tiếp với nó bằng giọng điệu này, vẻ mặt của nó ngày càng dịu xuống, bộ lông dựng đứng khắp người nó cũng dần trở nên mềm mại hơn.
Tôi từ từ rút người lại, nửa ngồi dậy nhẹ nhàng ôm nó vào lòng, cố gắng phớt lờ mùi máu trên người nó, sau đó vuốt xuôi lông nó, miệng lẩm bẩm.
“Có phải sói đói đã đói bụng rồi không? Nhưng mà mày không thể ăn những người đó được." Tôi cũng không biết nó có nghe hiểu không, tóm lại cứ an ủi nó trước đã rồi tính tiếp.
Thực ra nếu nó có thể hiểu được thì tôi càng muốn điều khiển nó trực tiếp ăn thịt William hơn, nhưng tôi lại không chắc chắn lắm, sợ sẽ vô tình làm tổn thương người của mình nên mới không làm vậy.
Dưới sự an ủi của tôi, nó thế mà lại yên lặng ngồi xuống, lè lưỡi liếm bàn tay đang vuốt ve người nó của tôi. Nhìn nó thế này trông không khác gì một con chó nhà cả.
Đoàng!
Tôi đang định từ từ chỉ huy nó quay trở lại quan tài thì đột nhiên tiếng súng vang lên, sau đó ‘'sói đói' nhảy ra khỏi vòng tay tôi mà chạy thẳng về phía đám lão Yên.
“Con mịa nó là ai đã nổ súng?” Tôi không nén được tức giận. Chẳng lẽ họ không thấy tôi sắp thành công rồi sao?
Nhất định phải phá banh chành mới được à?
Sắc mặt lão Yên trầm xuống, bởi vì người đã nổ súng về phía ‘sói đói’ thế mà lại là Côn Bố.
Côn Bố rất ít khi dùng súng, không phải vì tài thiện xạ của anh ta không chính xác, mà bởi vì chuyện có thể dùng súng để giải quyết thì anh ta cũng đều có thể dùng cổ trùng để giải quyết, hơn nữa càng dễ dàng hơn nhiều, vì vậy anh ta thực sự không cần phải làm vậy.
Nhưng anh ta đã thực sự nổ súng, ngay lúc tôi còn đang trong hoàn cảnh nguy hiểm thế mà anh ta lại dùng súng.
Lại còn bắn trượt...
Viên đạn này bắn trúng chỗ bên cạnh 'sói đói' và tôi, lập tức khiến lông trên người của 'sói đói' dựng đứng hết lên.
Tôi chất vấn Côn Bố nhưng anh ta coi như không nhìn thấy. Anh ta giơ tay phải lên, đạn liên tục được bắn ra từ đó. 'Sói đói’ trong khi né trái né phải thì đã dần tiếp cận anh ta.
Tôi giật thót cả mình… Tuy tôi cảm thấy Côn Bố không nên nổ súng, nhưng lúc này anh ta sắp xảy ra chuyện tôi cũng không thể bỏ mặc.
Vì vậy, tôi dùng hết sức chạy lên. Nhưng dưới tình huống bị ‘Sói đói’ nhìn chằm chằm, Côn Bố đã kịp làm một ám hiệu cho tôi, tôi ngẩn người ngay tại chỗ … Anh ta thế mà lại kêu tôi không cần lo?
Những người khác cũng đã tản ra bốn phía, đám người William đã đẩy Nha Tử vọt thẳng ra ngoài cửa đá, có lẽ bởi vì không cam tâm cứ đi như vậy nên anh ta vẫn đứng ở bên ngoài quan sát những người ở lại là chúng tôi.
Dưới sự chỉ huy của lão Yên, tất cả mọi người đều tránh xa Côn Bố mà chạy về phía tôi.
Dường như ‘Sói đói’ đã nhận định Côn Bố nên không để ý đến những người khác. Vì vậy mới giúp cho đám người lão Yên chạy đến chỗ tôi một cách an toàn.
Tôi hỏi lão Yên tình huống bây giờ là thế nào, ông ấy lắc đầu nói không biết. Tóm lại Côn Bố chỉ nói ngắn gọi với ông ấy một câu rồi lập tức nổ súng, ngay cả ông ấy cũng không kịp phản ứng.
“Đi, chúng ta mở quan tài!” Lão Yên lập tức đưa ra quyết định.
Tôi kinh ngạc nhìn ông ấy. Côn Bố đang đứng giữa ranh giới sống chết, thế mà chúng tôi lại mặc kệ anh ta?
Lão Yên nóng nảy đẩy tôi một cái, bảo tôi đừng nói nhảm nữa, và điều quan trọng nhất bây giờ là lấy được "Lan Đình Tập Tự".
Tôi không thể hiểu nổi. Vừa rồi ông ấy còn răn dạy tôi, kêu tôi phải đặt mạng sống của đồng bạn ở vị trí quan trọng nhất. Sao bây giờ ông ấy lại làm điều ngược lại thế này?
Toản Địa Thử vừa kéo tôi về phía quan tài vừa vội vàng nói: “Côn Bố có ý tưởng của cậu ta. Cậu đừng nhúng tay vào. Thời gian cậu ta có thể tranh thủ cũng có hạn. Chúng ta cần phải lấy được “Lan Đình Tập Tự" trước.
Tôi nhìn thoáng qua Côn Bố, không biết tại sao, tuy ở thế bất lợi nhưng mỗi lần ‘Sói đói’ tấn công anh ta vẫn luôn có thể né được một cách chính xác, thậm chí thỉnh thoảng còn có thể đánh lén một cái.
“Nhanh lên!"
Lão Yên đi theo phía sau thúc giục. Chúng tôi không lãng phí thời gian nữa. Toản Địa Thử cùng với Nha Tử dùng tốc độ nhanh nhất leo lên quan tài đá. Sau đó tôi cũng leo lên đó với sự giúp đỡ của lão Yên và giáo sư Hứa.
Quan tài gỗ đã được mở ra, nhưng nhìn như đã bị hư hỏng từ lâu nên việc mở quan tài cũng không gặp phải khó khăn gì.
"Đây là Lý Thế Dân và Trưởng Tôn hoàng hậu?" Tôi ghé vào quan tài đá nhìn xuống, kinh ngạc nói.
Hai người họ mặc quần áo giản dị không phải long bào phượng y, nhưng chỉ với việc trải qua hàng ngàn năm mà cơ thể vẫn không hề mục nát đã có thể nhìn ra thân phận của họ không tầm thường.
Lý Thế Dân cũng giống như trong sử sách ghi lại, có thể coi là một người đàn ông vĩ đại với vẻ ngoài uy nghiêm, mà Trưởng Tôn hoàng hậu cũng rất xinh đẹp, là kiểu xinh đẹp của tiểu thư khuê các chân chính.