Chương 1037 Lan Đình Tập Tự
Toản Địa Thử khẽ nói: “Chúng ta tìm thử xem, nhưng đừng phá hủy di thể của họ.”
Nha Tử gật đầu, vì thế cả hai người họ bắt đầu lục lọi trong quan tài!
Toản Địa Thử chịu trách nhiệm kiểm tra cơ thể của Lý Thế Dân, ông ấy bắt đầu sờ từ đầu xuống chân.
Cách này vốn dĩ được gọi là ‘Mò kim' của giáo phái Mô Kim, đây cũng là nguồn gốc tên giáo phái của họ. Chú trọng việc chạm từng tấc một từ đầu đến chân, không để sót chỗ nào. Nhưng nếu trong lúc này mà ngọn nến họ thắp ở góc Đông Nam tắt thì họ cần phải trả lại mọi thứ, hơn nữa còn phải cung kính xin lỗi rồi rời khỏi lăng mộ.
Động tác của Toản Địa Thử vô cùng thuần thục. Ông ấy nhanh chóng sờ soạng một lúc lâu, sau đó lắc đầu.
Nha Tử có chút xấu hổ: "Cái này có tính là đang khinh nhờ người đã khuất không?"
“Tính cái gì mà tính, nhanh lên!" Toản Địa Thử vỗ vào gáy anh ta.
Sau khi do dự một lúc, Nha Tử cũng bắt đầu sờ soạng. Dĩ nhiên anh ta sờ rất có chừng mực, nhiều chỗ còn chỉ sờ không khí mà thôi.
Đó cũng là bởi vì quần áo mà Trưởng Tôn hoàng hậu mặc rất bình thường, nếu trong quần áo có cất giấu thứ gì thì cũng rất dễ nhìn ra.
"Đây rồi!" Nha Tử hét lên đầy ngạc nhiên.
Sau đó anh ta đưa tay vào eo Trưởng Tôn hoàng hậu rút ra một quyển sách cổ.
Anh ta nhẹ nhàng mở nó ra, rồi vui mừng nói: “Là Lan Đình Tập Tự!”
"Trường An, Nha Tử vừa nói gì vậy?" Lão Yên không thể tin được, hỏi.
Tôi nhanh chóng nói lại lần nữa chuyện Nha Tử tìm thấy “Lan Đình Tập Tự".
Lão Yên vui mừng khôn xiết, nhưng vẫn hạ giọng dặn tôi bảo Nha Tử trước tiên cứ giấu đi, nhất định đừng để lộ ra ngoài.
Tôi ừ một tiếng, đám người William đang chờ bên ngoài cửa nếu biết được tin này thì sợ là chúng tôi sẽ không thể ra khỏi cánh cửa đá mất.
Nha Tử cũng hiểu ý, lập tức giấu "Lan Đình Tập Tự" vào người. Sau đó, anh ta cùng Toản Địa Thử đậy lại nắp quan tài và đi ra ngoài với vẻ mặt thất vọng.
“Mau đến giúp một tay!" Côn Bố hét lên.
Không cần anh ta nói, Toản Địa Thử và Nha Tử đã chạy tới. Trên tay Toản Địa Thử cầm một bó dây thừng màu đen, trông hơi giống loại dây dùng để trói cương thi, trong khi đó trên tay Nha Tử chính là bút đao kim cương quen thuộc, kính râm cũng được anh ta móc trên cổ áo. Nhìn bóng dáng có thể thấy anh ta đã điều chỉnh trạng thái của mình ở mức tốt nhất.
Hai người họ chắc chắn đã xuất ra toàn bộ thực lực của mình!
****2:
Sức chiến đấu của ‘Sói đói' thật đáng kinh ngạc. Đánh nhau với Côn Bố lâu vậy mà thể lực không những không bị giảm sút, ngược lại còn tăng lên, buộc Côn Bố phải giải phóng toàn bộ cổ trùng ra.
Nhưng những cổ trùng này lại không tạo nên tác dụng lớn gì.
Bởi vì cả người ‘'Sói đói' được bao phủ bởi chất độc, nên việc bị cổ trùng cắn chỉ như đang gãi ngứa cho nó mà thôi.
Tốc độ của Nha Tử đã đạt đến cực hạn, ‘'Sói đói’ lao về phía Côn Bố, anh ta đã cố gắng hết sức nhưng vẫn bị ép đến đường cùng, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ giãy giụa.
“Ngao ô!"
“Sói đói” đột nhiên kêu to một tiếng rồi đè Côn Bố xuống đất, tim tôi như hẫng mất một nhịp, chạy nhanh tới đó.
Tôi vừa bước được hai bước thì 'Sói đói' lại phát ra âm thanh to hơn trước, nhưng lần này là tiếng rên rỉ.
Bút đao kim cương của Nha Tử đã cắm thẳng vào sau gáy của nó.
Máu của 'Sói đói' lập tức phun ra, sau đó nó chậm chạp quay người lại, không để ý đến Côn Bố nữa mà dùng móng vuốt cào thẳng vào cánh tay của Nha Tử, trên cánh tay của anh ta lập tức có một miệng vết thương rất sâu.
Nhưng Nha Tử vẫn không buông ra, ngược lại xoay bút đao kim cương một vòng, đường nét sườn mặt của anh ta trở nên lạnh lùng cứng rắn, khiến lòng tôi không khỏi phát run.
Tuy giáo sư Hứa rất đau lòng nhưng vẫn an ủi tôi, nói không sao cả. Ít nhất bây giở Nha Tử đã học được cách khống chế cảm xúc của mình, để loại trạng thái này trở thành con át chủ bài của anh ta cũng không phải là không được.
Lão Yên cười nói: "Trường An, tương lai cậu sẽ có một phó tướng tốt!"
Tôi cũng cười theo. Sự ăn ý ngầm giữa Nha Tử và tôi rất cao, hơn nữa anh ta có thể bù đắp mọi khuyết điểm của tôi, quả thực là một phó tướng rất phù hợp.
‘Sói đói’ dùng móng vuốt cào hết đợt này đến đợt khác vào cánh tay Nha Tử, miệng vết thương sâu đến mức có thể nhìn thấy cả xương, nhưng Nha Tử vẫn không rút ra mà lại tiếp tục xoay bút đao kim cương.
Lúc đầu 'Sói đói' vẫn còn chút sức, nhưng dần dần đòn phản công của nó trở nên chậm hơn rất nhiều, lực đạo cũng trở nên nhẹ hơn không ít.
Toản Địa Thử nhìn thấy cơ hội thích hợp, trực tiếp dùng dây thừng của mình trói 'Sói đói' lại.
'Sói đói' cuối cùng cũng tiêu hao hết chút sức lực còn lại, ngã gục xuống đất.
Nó liếc nhìn tôi một cái … khiến lòng tôi chợt thấy đau nhói.
Tôi không biết tại sao bản thân lại cảm thấy như vậy, bởi vì thực lòng mà nói thì tôi không nên lo lắng cho nó.
Nó đã tấn công Côn Bố, người anh em vào sinh ra tử của tôi, chưa kể nó còn để lại nhiều vết thương nghiêm trọng như vậy trên cánh tay của Nha Tử, nhưng không hiểu vì sao, khi nó nhìn tôi thì tôi lại cảm thấy đau lòng không thể giải thích được.