Chương 1048 Thần Kiếm Thái A
Nghe nói mấy năm nay cô ấy đã lăn lộn khắp trong và ngoài nước, nghĩ cái gì thì liền muốn cái đó, bộ trưởng Hầu cũng bị sự lăn lộn của cô ấy làm già đi vài tuổi, nhưng cũng hết cách rồi, cô ấy vui là được.
Tôi nhìn lão Yên, mong đợi ông ấy giới thiệu thêm vài câu, chẳng hạn như vị đại tiểu thư này biết cái gì, giỏi cái gì, đừng đến lúc đó thật sự không biết gì cả, chỉ là nghĩ xuống mộ thú vị nên mới đi theo, đợi đến khi đụng chuyện thì chúng tôi không gánh nổi đâu.
Nhưng dĩ nhiên lão Yên không có ý giới thiệu, ông ấy chỉ cười nói mọi người đều đến đông đủ rồi, chúng ta bắt đầu thôi!
Vì ông ấy đã nói vậy nên chúng tôi cũng không tiện hỏi nhiều, đành phải đè nén nghi ngờ trong lòng và nghe lão Yên giải thích lý do tại sao ông ấy lại triệu tập chúng tôi.
****
“Thời gian gần đây tôi vẫn đang nghiên cứu một số tin tức, loại tin tức này chúng ta đã nghiên cứu năm năm, dạo này mới có chút đột phá." Lão Yên cũng không vòng vo mà đi thẳng vào chủ đề.
Tôi lập tức hào hứng. Trước đây ông ấy chỉ nói điều này với tôi, tôi tò mò không biết thông tin mà 701 đã thu thập được trong năm năm rốt cuộc là gì.
“Mọi người đều đã đọc qua "Tần Vương chinh phục sáu nước", thơ của Lý Bạch rồi đúng không?" Lão Yên mở miệng nói.
"Tần Vương chinh phục sáu nước" là một giai đoạn lịch sử quan trọng của Trung Quốc cổ đại, diễn ra vào cuối thời Chiến Quốc, khoảng thế kỷ thứ 3 trước Công nguyên. Tần Vương, hay Tần Thủy Hoàng (tên thật là Doanh Chính), là người đã thống nhất Trung Quốc bằng cách chinh phục sáu nước lớn còn lại của thời Chiến Quốc, bao gồm Hàn, Triệu, Ngụy, Sở, Yên và Tề.
Đầu tôi đầy dấu chấm hỏi. Chủ đề này có phải chuyển quá nhanh rồi không?
Lão Yên nói tiếp: “Tần Vương chinh phục sáu nước, hổ mạnh nhe răng hùng! Vung kiếm chém bay mây bay, tất cả chư hầu đều đến phía tây. Theo nghiên cứu của chúng tôi, phát hiện có một bảo vật ẩn giấu trong bài thơ này."
Tôi lập tức cười: “Lý Bạch này không phải làm thơ, rõ ràng ông ta đang giấu bảo vật.”
Tôi còn nhớ bài “Đường đến đất Thục khó khăn” lúc trước, nhưng không ngờ đó không phải là bài thơ duy nhất mà nhà thơ này cất giấu bảo vật.
Lão Yên cũng cười: “Thế gian biết đến sự vĩ đại của Lý Bạch chỉ thông qua thơ ca của ông, nhưng rất ít người biết ông không chỉ là một nhà thơ tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả (thời trước không có ai, thời sau cũng không ai được như vậy), mà còn là kiếm khách đứng đầu của thời nhà Đường. Đồng thời, ông cũng là một nhà thám hiểm vĩ đại, thông qua những bài thơ ông để lại có thể thấy dấu chân của ông đã trải rộng khắp Trung Quốc, để lại những bài thơ chứa đựng bảo vật được mã hóa.”
Lợi hại đến vậy à?
Nhưng tôi có bóng ma đối với thơ của ông ấy, tôi vẫn có thể nhớ rõ sự nguy hiểm của nhiệm vụ trước đó, nếu cuối cùng cô Tứ không đến thì sợ là tôi đã chết trong tay Tàm Tùng rồi.
"Lần này là bảo vật gì?" Trái ngược với tôi, ánh mắt của cô Thu đã sáng lên.
Lão Yên tỏ vẻ thần bí ho khan hai tiếng, sau khi bị chúng tôi liên tục thúc giục thì mới nói: “Thần kiếm Thái A!"
(*) Kiếm Thái A được coi là "binh khí bá chủ" trong truyền thuyết, và nhiều sách cổ ghi rằng nó là thanh kiếm riêng của Tần Thủy Hoàng.
Cái gì?
Tôi trực tiếp đứng dậy hỏi: “Ông nói thật sao? Thanh kiếm này thực sự tồn tại?"
Lão Yên gật đầu: “Vừa rồi tôi đọc câu thơ kia, thanh kiếm mà Tần Thủy Hoàng sử dụng trong đó chính là thần kiếm Thái A. Nghe nói là do bậc thầy rèn kiếm Âu Dã Tử chế tạo, chém sắt như chém bùn, vạn năm không mục nát. Giá trị của nó còn lớn hơn cả thanh kiếm của Việt Vương Câu Tiễn rất nhiều. Mọi người nói xem đây có phải là bảo vật hay không.”
“Phải, chắc chắn rồi!" Tôi gật đầu liên tục: "Khi nào chúng ta sẽ xuất phát?"
“Phụt!” Hầu Chanh Chanh trực tiếp cười: “Sao em trai này lại thiếu kiên nhẫn vậy?”
Khi nghe cô ấy gọi mình là em trai, tôi lập tức choáng váng, bởi vì trong nháy mắt nhìn thấy cô ấy, tôi liền cảm thấy cô ấy nhỏ tuổi hơn mình, cho dù là về ngoại hình thì vẫn có cảm giác cô ấy nhỏ hơn mình.
Lão Yên cũng cười: “Tôi vẫn đang thu thập một số thông tin khác. Trước mắt chỉ mới biết được thần kiếm Thái A hẳn là được chôn cùng Tần Thủy Hoàng ở núi Ly Sơn. Việc chúng ta cần làm chính là đem thanh kiếm này ra dưới tiền đề không phá hủy lăng mộ Tần Thủy Hoàng, nhưng trong lăng mộ Tần Thủy Hoàng lại có quá nhiều truyền thuyết, nên chúng ta cần phải chuẩn bị đầy đủ.”
Sau đó lão Yên chia sẻ một ít tin tức mình có được. Cuối cùng khi tôi tưởng sắp kết thúc cuộc họp thì ông ấy lại đột nhiên nói: “Lần hành động này chủ yếu do Hầu Chanh Chanh chỉ huy.”
Cái gì?
Tôi khiếp sợ nhìn Hầu Chanh Chanh đang cười hì hì. Từ khi cô ấy bước vào đến giờ ngoại trừ cười đùa ầm ĩ ra thì chẳng biểu hiện được bất kỳ năng lực nào. Sao mà chúng tôi có thể để cô ấy chỉ huy được?
Nhưng dĩ nhiên lão Yên đã hạ quyết tâm, không cho phép chúng tôi phản bác: “Mục đích chính của việc gọi mọi người tới đây là để thông báo chuyện này. Trở về thu dọn đồ đạc đi, chúng ta có thể xuất phát bất cứ lúc nào. Đừng đợi đến lúc đó lại loạn thành một nùi."