← Quay lại trang sách

Chương 1047 Thần Kiếm Thái A

Tôi lập tức nhỏ giọng nói: “Anh cũng biết ở 701 không được nói lung tung, sao còn dám lớn tiếng như vậy.”

Nha Tử à một tiếng, nói bình thường giáo sư Hứa thường đến đây rất sớm để ăn sáng, sao anh ta biết hôm nay lại trùng hợp như vậy?

Tôi cũng không biết nên nói gì với anh ta, vậy nên đơn giản không nói gì, nhanh chóng giải quyết xong bữa sáng liền kéo Nha Tử đến văn phòng của lão Yên.

Lão Yên và giáo sư Hứa đang ngồi ở một bên trên ghế sofa, trên bàn trước ghế sofa có một xấp tài liệu bừa bộn, ông ấy và giáo sư Hứa đang thảo luận với nhau.

"Lão Yên, lại có nhiệm vụ khác à?" Tôi chào một tiếng rồi đi thẳng vào vấn đề.

Lão Yên gật đầu với tôi, nói vẫn chưa xác định được, hiện tại phải đợi thêm mấy người nữa.

Vừa dứt lời, Côn Bố và cô Thu đã từ bên ngoài bước vào, người sau cười hì hì hỏi lão Yên có phải đang đợi mình không.

"Cô cũng xem như là một trong số họ! Được rồi, mọi người đợi một chút, lão Hứa và tôi còn có chút việc." Lão Yên nói xong liền cúi đầu không biết nói gì với giáo sư Hứa, trực tiếp vứt chúng tôi sang một bên.

Cô Thu không vui lắm nhưng cũng không nói gì, tức giận ngồi một bên mà lôi kéo Nha Tử nói chuyện.

Côn Bố vẫn im lặng như mọi khi, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào lão Yên, như thể đang kiểm tra điều gì đó.

Một lúc lâu sau, lão Yên giơ tay nhìn đồng hồ, nói sao người vẫn chưa đến, thôi bỏ đi, chúng ta cứ bắt đầu trước.

“Chỉ vậy thôi mà đã không thể đợi được nữa à?”

Một giọng nữ xa lạ từ bên ngoài vang lên, sau đó là tiếng cửa văn phòng bị đẩy ra.

Một cô gái tầm hai mươi tuổi mặc áo sơ mi trắng và váy ngắn xuất hiện trước mặt chúng tôi.

"Cô gái này, có phải cô đến nhầm chỗ rồi không?" Cô Thu cau mày: "Đây không phải là nơi mà cô có thể đến."

Cô gái này trông rất tinh nghịch và dễ thương, nhìn giống như sinh viên vậy, chỉ thấy cô ấy mở to đôi mắt sáng lấp lánh, khi cười còn có hai chiếc răng nanh: "Đây là cô Thu à? Em đã nghe chú Yên nói qua, nói chị còn lợi hại hơn cả đàn ông nữa!"

Tục ngữ nói không ra tay đánh người đang cười, huống chi cái người đang cười này rõ ràng là người của chúng tôi, cô Thu bỗng nhiên cảm thấy bản thân mất mặt nên quay đầu nói: “Lão Yên, ông giới thiệu chút đi?"

Lão Yên lập tức đứng lên nói: “Đại tiểu thư, chỉ đang đợi cô mà thôi."

“Còn không phải là lần đầu cháu đến đây à. Nên phải trang điểm một chút chứ, đúng không nè?" Cô ấy mỉm cười, trông giống như em gái nhà bên vậy.

Tất nhiên tôi cũng không dám coi thường cô ấy. Những người mà lão Yên mang đến đểu không phải người thường. Người này trông như một cô gái, không biết sẽ có khả năng gì đây.

Lão Yên dường như rất yêu mến cô ấy, trước giọng điệu nũng nịu của cô ấy chỉ có thể bất đắc dĩ đáp lại: “Cháu đó, làm nghề này của chúng ta thì trang điểm có ích lợi gì đâu? Đợi sau khi xuống mộ không phải cũng sẽ trở về mặt mộc à."

“Ai nha, chú đừng nói vậy, đợi đến khi xuống mộ rồi hãy nói chứ. Bộ bây giờ không cho cháu trang điểm luôn à?" Cô gái nũng nịu nói.

Lão Yên dĩ nhiên bó tay với cô ấy, ông ấy lắc đầu cười, sau đó giới thiệu với chúng tôi: "Có thể mọi người chưa từng gặp qua cô bé này. Trước đây cô bé vẫn luôn bị giấu ở trong nhà. Lần này cha cô bé cuối cùng cũng cho phép cô bé ra ngoài."

Tôi càng khó hiểu hơn, là ai mà lại có thể khiến lão Yên đích thân ra mặt như vậy?

"Xin chào mọi người, em tên là Hầu Chanh Chanh." Cô ấy mỉm cười giới thiệu bản thân.

Hầu Chanh Chanh?

Cái tên này thật kỳ lạ, giống như tên của một loại trái cây.

Lão Yên lập tức bổ sung: “Nếu không biết cô bé thì mọi người nhất định cũng đã biết cha cô bé. Cha cô bé chính là bộ trưởng Hầu.”

Bộ trưởng Hầu?

Tôi ngay lập tức ngẩn người, không ngờ cô gái nhỏ này lại có lai lịch lớn như vậy.

Bộ trưởng Hầu là cấp trên trực tiếp của chúng tôi, 701, 303, bao gồm cả các bộ phận ở mặt trận bí mật đều dưới quyền của ông ta.

Ông ta cũng là từ 701 mà ra, công chính liêm minh, lòng mang đất nước. Đây là một trong những lý do khiến Lưu Hàn Thu nhiều lần hãm hại không thành công, lần này William chạy thoát vào phút cuối chúng tôi cũng không phải chịu trách nhiệm.

Bởi vì ông ấy hiểu 701 khó khăn như thế nào!

Người ta nói ông ấy chỉ có một cô con gái, người luôn được coi là hòn ngọc quý trong tay ông ấy, ngậm trong miệng sợ tan mà cầm trên tay thì lại sợ rớt. Không ngờ con gái của ông ấy thế mà cũng sẽ xuống mộ?

Hầu Chanh Chanh bất mãn nói: “Chú Yên đừng đến đâu cũng nhắc tới cha cháu, cháu cũng không phải trang sức đính kèm."

"Được rồi được rồi, cháu không phải trang sức đính kèm." Lão Yên mỉm cười trìu mến.

Tôi và đám Nha Tử hai mặt nhìn nhau rồi lại nhìn đại tiểu thư nũng nịu trước mặt, chợt cảm thấy có chút đau đầu.

Cánh tay của cô ấy mềm mại như đậu phụ, cô ấy thật sự có thể làm được việc không?

Vừa rồi tôi còn tưởng cô ấy có năng lực gì, nhưng sau khi biết cô ấy là con gái của bộ trưởng Hầu thì lại bắt đầu lẩm bẩm. Mặc dù cấp trên này rất anh minh, nhưng ông ấy lại vô cùng yêu thương cô con gái duy nhất của mình. Chúng tôi chưa từng gặp mặt Hầu Chanh Chanh nhưng lại nghe được nhiều truyền thuyết về cô ấy.