← Quay lại trang sách

Chương 1050 Thần Kiếm Thái A

Mà ngọc Huyền Thiên chính là vật tượng trưng cho thân phận của Hắc Linh Tinh Quan.

Điều này có nghĩa là tôi đã sở hữu tất cả những gì cần thiết của một Tinh Quan. Dù những chiêu thức đó tôi vẫn chưa thuần thục, nhưng cũng có thể coi là đã nhập môn.

Điều khiến tôi quan tâm hơn cả là viên ngọc Huyền Thiên này, năng lượng mà nó mang lại dường như vượt quá tưởng tượng của tôi.

Ầm ầm ầm!

Một trận tiếng gõ cửa dồn dập, tôi nhanh chóng thu dọn mọi thứ rồi mở cửa ra.

“Nha Tử?" Tôi ngạc nhiên nhìn anh ta, sao chỉ một buổi sáng không gặp thôi mà anh ta lại trông chật vật đến vậy? Ngay cả một bên gọng kính cũng bị gãy mất.

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

Tôi ngạc nhiên nói: “Không phải anh ra ngoài đánh nhau đó chứ?”

“Đánh cái gì mà đánh? 701 sắp loạn thành một mớ hỗn độn rồi mà cậu còn nhàn nhã ngủ ở đây sao?" Nha Tử tức muốn hộc máu.

"Có chuyện gì vậy?" Tôi chỉ ở trong ký túc xá ngồi đợi chứ không nghe thấy tiếng động gì cả.

Nha Tử vừa kéo tôi đi vừa nói: “303 đúng là khinh người quá đáng. Bọn chúng mịa nó thế mà lại lấy chuyện William ra để làm ầm lên. Lần trước để William chạy thoát cấp trên đã không truy cứu nữa, thế mà ông ta còn lấy đó để nói. Thật là vô liêm sỉ mà.”

"Không đúng, cấp trên không truy cứu, ông ta có thể làm gì được?" Tôi thắc mắc, hỏi.

Lưu Hàn Thu này thật phiền phức như một con ruồi, thấy khe hở là chen vào. Lần này chúng tôi không bắt giữ được William, vốn dĩ đã là một sai lầm lớn, ông ta đem ra làm to chuyện cũng không có gì lạ.

Điều kỳ lạ duy nhất chính là thời gian mà ông ta làm ầm lên - chuyện này đã trôi qua lâu rồi, ông ta nhắc lại thì có ích gì chứ?

Nha Tử hừ một tiếng: “Ông ta nói đã tìm được chứng cứ, là chúng ta chủ động thả William đi."

Tôi khiếp sợ, Lưu Hàn Thu thật sự có bằng chứng sao?

Tuy không phải là cố ý thả, nhưng tình huống lúc đó nếu chúng tôi đồng quy vu tận thì có lẽ sẽ thật sự bắt được William. Nếu ông ta nhất quyết làm ầm lên nói chúng tôi thả William đi thì chúng tôi cũng không thể nói ông ta sai được.

Nhưng một khi chúng tôi bị ụp cái mũ này lên đầu thì sẽ rất khó để lấy nó xuống.

Bước đi của tôi cũng nhanh hơn, không thể để Lưu Hàn Thu thành công, nếu không hành động sau này của 701 sẽ bị cản trở.

“Mục đích của ông ta là gì?” Tôi lạnh lùng nói.

Thái độ của cấp trên đã rất rõ ràng, nếu không có bằng chứng xác đáng thì nhất định sẽ không truy tố chúng tôi. Lưu Hàn Thu cũng không có khả năng nắm được bằng chứng xác đáng nào, vậy ông ta làm ầm lên như vậy rốt cuộc vì cái gì.

Tôi có chút không hiểu nổi.

Nha Tử khẽ khịt mũi: “Chó điên cắn bậy ấy mà, cậu có thể mong đợi được mục đích gì khác ở ông ta?"

Không, điều đó là không có khả năng.

Thuốc độc do Côn Bố đưa cho họ trong núi Cửu Vỹ đã mạnh mẽ trừng trị họ một lần, nếu không phải có mục đích gì đó thì trong khoảng thời gian ngắn họ sẽ không chủ động lao lên.

Dựa theo tật xấu lúc trước, ông ta thường giở trò khi chúng tôi có nhiệm vụ.

Tôi dừng lại một chút, nắm lấy tay Nha Tử và nói: "Không đúng, ông ta muốn tham gia vào nhiệm vụ thần kiếm Thái A lần này!"

Sắc mặt của Nha Tử cũng thay đổi: “Chúng ta không thể để ông ta tham gia vào. Một khi ông ta tham gia, chưa kể độ khó của nhiệm vụ này sẽ tăng lên, mà con mịa nó còn có thể khiến tôi thấy ghê tởm muốn chết.”

Tôi gật đầu, Nha Tử nói đúng, chúng tôi không thể để họ thành công.

“Nha Tử, lát nữa đừng xúc động, xem tôi đây." Tôi đảo mắt nghĩ cách.

Nha Tử nói: “Tôi biết tìm cậu quả là không sai mà.”

Tôi không giải thích chi tiết mà chỉ để Nha Tử kéo đi, bước chân vội vã hướng về phía bên ngoài Cục Di Tích Văn Hóa.

Lưu Hàn Thu muốn khiếu nại đương nhiên sẽ không đến 701, mà tới sân nhỏ của quân khu, nơi lần trước chúng tôi báo cáo nhiệm vụ, cũng là nơi cha của Hầu Chanh Chanh - Bộ trưởng Hầu, thường gặp chúng tôi.

Nha Tử nhấn mạnh chân ga, may mắn thay, chặng đường thường kéo dài gần một giờ đã giảm xuống còn nửa giờ.

Tiếng lốp xe cọ vào mặt đất lọt vào tai chúng tôi, Nha Tử và tôi không đợi xe ổn định đã nhảy ra ngoài.

"Là ai?" Những người lính ở cổng trực tiếp chặn chúng tôi lại.

Nha Tử vội vàng rút từ trong túi ra một thẻ công tác nhàu nát: "701."

"Mời vào."

Anh ta vừa xuất trình thẻ công tác, đối phương lập tức thả anh ta đi. Chúng tôi chạy đến văn phòng của bộ trưởng Hầu, còn chưa kịp chạy tới cửa đã nghe thấy giọng nói nũng nịu của Hầu Chanh Chanh.

"Cha, con không muốn tên đầu trọc này đi theo!" Giọng điệu của cô ấy rất nũng nịu, so sánh khi nói chuyện với lão Yên thì càng thêm rõ ràng hơn.

Nhưng những gì cô ấy nói lần này, tôi nghe mà thấy dễ chịu.

Đầu trọc, điều này rõ ràng là đang ám chỉ Lưu Hàn Thu phải không?

"Vì sao?" Giọng nói của bộ trưởng Hầu tuy có chút kiềm chế, nhưng vẫn có thể nghe thấy sự khác biệt so với khi nói chuyện với chúng tôi.

Hầu Chanh Chanh khịt mũi: "Cha, ông ta không phải là người chịu trách nhiệm về hậu cần à? Nếu ông ta theo tụi con xuống mộ, chẳng phải là muốn quấy rối sao? Dù sao con cũng không muốn."

Cuối cùng cô ấy đã bắt đầu tỏ ra nổi giận, cảnh báo rằng cô ấy không muốn làm việc với những người không chuyên nghiệp, điều này sẽ ảnh hưởng đến chất lượng công việc mà cô ấy thực hiện.