Chương 1051 Thần Kiếm Thái A
Hầu tiểu thư, tôi sao lại quấy rối chứ?" Lưu Hàn Thu cung kính nói.
Tôi và Nha Tử nhìn nhau, người này trước mặt chúng tôi luôn là dáng vẻ tiểu nhân đắc chí, nhưng khi ở trước mặt Hầu Chanh Chanh lại giống như một con chó mặt xệ, không thể không nói thân phận đại tiểu thư này thật sự rất tốt.
"Không phải quấy rối?" Giọng điệu của Hầu Chanh Chanh lập tức thay đổi: "Không phải quấy rối thì là gì? Nói cho tôi biết, ông có thể tìm được vị trí lăng mộ, có thể đối phó cương thi, hay là có thể trực tiếp lấy ra thần kiếm Thái A?”
Giọng điệu của cô ấy rất hung hãn, mỗi lời nói đều nhắm vào điểm yếu của Lưu Hàn Thu, làm ông ta không có lời để nói.
"Cha, cha xem, ông ta cái gì cũng không biết, vì sao còn muốn đi theo? Hơn nữa, ông ta chỉ biết nịnh bợ, còn muốn lật đổ chú Yên. Cha nói xem, đồng chí trên chiến tuyến mà không đoàn kết, làm sao mà bảo vệ bảo vật quốc gia được.”
Hầu Chanh Chanh tố cáo Lưu Hàn Thu đến mức ông ta không còn lời để nói. Đảo mắt một cái đã biến thành công chúa nhỏ ở trước mặt bộ trưởng Hầu.
Tôi nghe mà còn thấy có đạo lý, chứ đừng nói đến bộ trưởng Hầu?
Tuy nhiên, dù sao ông ấy cũng cần quan tâm đến hoàn cảnh, lại hỏi thêm một câu: “Lời của con gái tôi nói, anh có ý kiến gì không?”
"Không, không có." Lưu Hàn Thu lưỡi như bị thắt lại.
Tôi mỉm cười, lôi kéo Nha Tử đi ra ngoài văn phòng nghỉ ngơi. Chúng tôi không cần phải làm gì cả.
"Phương pháp ban đầu của cậu là gì?" Nha Tử tò mò hỏi.
Tôi ngượng ngùng cười. Thực ra nó cũng giống với phương pháp của Hầu Chanh Chanh, nhưng nếu nói ra điều này, có lẽ sẽ không có tác dụng tốt như vậy.
Nha Tử mỉm cười nói phải, không ai có thể đưa ra đề nghị này tốt hơn Hầu Chanh Chanh.
****
Kẽo kẹt...
Tôi với Nha Tử chỉ mới nói được hai câu thì cánh cửa văn phòng của bộ trưởng Hầu đã bị đẩy ra, người đầu tiên bước ra là lão Yên, kế sau đó là Hầu Chanh Chanh.
Nhìn thấy chúng tôi, Hầu Chanh Chanh cau mày nói: “Sao vậy, sợ chúng tôi ăn thịt đội trưởng của mấy người à?”
Tôi mỉm cười có chút xấu hổ, Nha Tử cũng có chút xấu hổ, chính anh ta là người đã vội vàng hoảng hốt gọi tôi đến.
Chúng tôi còn chưa kịp chào hỏi nhau thì Lưu Hàn Thu đã đi theo ra ngoài, vẻ mặt cực kỳ khó coi, nhưng rõ ràng ông ta không dám nổi giận với Hầu Chanh Chanh mà chỉ có thể mỉa mai 701 chúng tôi dựa vào thế lực của người ngoài.
“Thế lực của người ngoài?" Lão Yên mỉm cười: “Ông là đang nói ai vậy?"
Lập tức, Lưu Hàn Thu liền không nói nữa mà tức giận bỏ đi.
“Tiểu Chanh."
Ngay khi chúng tôi chuẩn bị rời đi thì bộ trưởng Hầu cũng đi theo ra ngoài, vẫy tay với Hầu Chanh Chanh.
Hầu Chanh Chanh quay lại hỏi cha còn việc gì à, giọng nói nũng nĩu hoàn toàn khác với vừa rồi khiến tôi không khỏi hoang mang.
“Chú ý an toàn.” Bộ trưởng Hầu cũng không nói gì mà chỉ dặn dò một câu, ánh mắt lo lắng đó khiến tôi nhìn mà cũng lo lắng theo. Nhưng Hầu Chanh Chanh lại giống như không có chuyện gì vẩy vẩy tay nói, ai nha, con biết rồi mà, được rồi con đi đây.
Vừa nói, cô ấy vừa lôi kéo lão Yên đi ra ngoài.
Bộ trưởng Hầu thở dài một cách trìu mến, sau đó nói với chúng tôi: "Con bé chưa có kinh nghiệm, mấy cậu hãy giúp đỡ nó nhiều hơn."
"Không dám không dám." Nha Tử và tôi lắc đầu liên tục.
Bộ trưởng Hầu vẫy tay, chúng tôi cũng gội vàng rời đi theo lão Yên.
Trên đường trở về, lão Yên trách chúng tôi không nên vội vàng chạy tới như vậy, trông giống như trong lòng có gì đó mờ ám.
Nha Tử không đồng ý: “Không chạy tới vậy để Lưu Hàn Thu ăn hiếp ông à?”
"Có tôi ở đây, các anh còn sợ cái gì? Tên đầu trọc kia không dám kiêu ngạo trước mặt tôi đâu, nếu không..." Vẻ mặt Hầu Chanh Chanh nham hiểm, nhưng đặt trên khuôn mặt trẻ con của cô ấy thì lại có hơi không thích hợp.
Nhưng thông qua sự việc lần này, tôi đã bớt thành kiến với cô ấy hơn một chút. Đại tiểu thư cũng có tác dụng của đại tiểu thư nhỉ!
Trở lại 701, lão Yên lại lẻn vào phòng hồ sơ, tôi với Nha Tử chán muốn chết trở về ký túc xá, hai chúng tôi nổi hứng chơi bài poker.
“Hai anh chơi gì đó? Cho tôi chơi với." Hầu Chanh Chanh đi theo phía sau.
Tôi ngạc nhiên hỏi: “Cô không đi theo lão Yên à?”
"Tại sao tôi phải đi theo chú ấy?" Hầu Chanh Chanh thấy lạ, hỏi.
Chúng tôi càng ngạc nhiên hơn, nói nếu không đi theo lão Yên thì cô trở về 701 để làm gì?
Hầu Chanh Chanh nhún vai: “Để chơi á.”
Nha Tử và tôi nhìn nhau, cuối cùng không còn cách nào khác ngoài việc biến thành ba người chơi bài poker.
Tôi vẫn luôn cảm thấy tính tình của đại tiểu thư Hầu Chanh Chanh nhất định sẽ rất đỏng đảnh, nhưng ai biết lại không phải vậy, cô ấy thua chính là thua, thắng chính là thắng, dứt khoát lưu loát đến mức khi trời tối cô ấy phải về còn khiến tôi có hơi luyến tiếc.
Tất nhiên không phải tôi không nỡ chia tay cô ấy, chỉ là tôi không nỡ chia tay bài phẩm của cô ấy thôi.
Dù sao cái tên Nha Tử này mà thua thì sẽ luôn làm ầm ĩ với tôi, nhất quyết bắt tôi phải nhường anh ta.
Nếu không phải thật sự không có người chơi cùng thì tôi đã tán anh ta sấp mặt rồi.
"Đừng nhìn nữa, cậu đây là đang di tình biệt luyến đấy à?" Nha Tử nói đùa trong khi dọn dẹp các lá bài poker.