← Quay lại trang sách

Chương 1053 Thần Kiếm Thái A

Tôi và Nha Tử cũng nằm trong nhóm tình báo này, lão Yên nói, trước khi khởi hành thì chúng tôi chủ yếu phụ trách bên phía Lưu Hàn Thu.

Tuy nhiên, bọn họ tuy khốn nạn nhưng về nghiệp vụ thì vẫn có năng lực, chúng tôi điều tra trong suốt thời gian dài nhưng cũng chỉ rút ra được một số suy đoán không chính xác và không có bằng chứng xác thực.

Lão Yên còn nói rằng chúng tôi không thể học theo Lưu Hàn Thu, nếu chúng tôi có bằng chứng thì nhất định phải là bằng chứng sắt đá, loại mà có thể hạ gục Lưu Hàn Thu ngay lập tức.

Nhưng không ngờ tôi và Nha Tử còn chưa theo dõi người của bọn họ, thì người của bọn họ đã đi theo chúng tôi.

“Trường An, thế nào, có muốn đi theo tôi không?” Nha Tử nhướng mày nhìn tôi.

Tôi gật đầu, đương nhiên là tôi muốn đi theo, nhưng làm thế nào để đi theo thì lại là một vấn đề khác.

Tôi và Nha Tử trò chuyện thêm một lúc nữa, rồi làm như không có việc gì rời khỏi quán, quả nhiên sau khi chúng tôi đứng dậy không lâu, người đàn ông nọ nhanh chóng ăn mì, rồi đi theo chúng tôi ra khỏi quán.

Kỹ thuật theo dõi này… Tôi nhíu mày, không đúng, nếu chỉ có kỹ thuật theo dõi như thế này, chúng tôi sẽ lập tức phát hiện ra, cũng không phải đợi đến lúc này, người này là cố ý!

Tôi nhướng mày nhìn Nha Tử, anh ta rõ ràng cũng đã nhận ra điều đó, anh ta kéo tôi chọn đồ ở một quán nhỏ ven đường, cũng không phải muốn mua đồ ăn, càng giống đi dạo phố hơn.

Sau đó chúng tôi quyết định rời đi.

Người này có biểu hiện rõ ràng như vậy, đơn giản là muốn dẫn chúng tôi đến một nơi không người.

Khi chúng tôi chuẩn bị lên xe, người đàn ông này cuối cùng cũng sốt ruột, gã nhanh chóng chạy lên phía trước hai bước và đụng phải người tôi.

A!

Tôi hét lên đau đớn, máu trên cánh tay lập tức tuôn ra, mặc dù lúc gã đụng vào thì tôi cũng đã né tránh, nhưng lúc né cũng không quá quan tâm.

Con mịa nó, ai ngờ gã dám giết người trên đường phố?

“Có sao không?” Nha Tử lo lắng hỏi, chuẩn bị đuổi theo.

Tôi lập tức lắc đầu: “Quên đi, chúng ta phải nhẫn nhịn tên này, không thể đuổi theo.”

“Nhưng… …”

“Không thể đuổi theo!”

Tôi ngắt lời Nha Tử, người đàn ông này dùng dao nhỏ đâm tôi, chính vì muốn chúng tôi đuổi theo, cũng không biết phía trước có cạm bẫy gì nên chúng tôi không thể hành động hấp tấp được.

Nha Tử oán hận mà hừ một tiếng, nhanh chóng giúp tôi cầm máu, rồi đỡ tôi lên xe.

Trở lại 701, lão Yên lập tức tiến lên đỡ tôi, vẻ mặt vô cùng lo lắng.

“Sao cậu lại bị thương?” Ông ấy nhìn miếng gạc trên cánh tay tôi, càng sốt ruột hơn.

Tôi lập tức kể lại mọi chuyện, lão Yên thở phào nhẹ nhõm: “Cậu làm đúng rồi, may mắn cậu không đuổi theo, nếu đuổi theo, tám phần là không thể về được.”

Bộ dáng sợ hãi của ông ấy làm tôi cảm thấy khó hiểu, hỏi ông ấy có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không.

"Trước khi các cậu trở về không lâu, con phố mà các cậu đi đã xảy ra một vụ nổ," Lão Yên nói với vẻ mặt nghiêm trọng.

"Vụ nổ?" Tôi hỏi lại, vẻ mặt đầy hoài nghi. "Điều này là không thể! Dù có muốn mạng sống của tôi và Nha Tử thì bọn chúng cũng không thể làm ra chuyện điên rồ như vậy."

Sau khi bình tĩnh lại, tôi hỏi về thương vong. Lão Yên thở dài, giọng điệu trầm ngâm: "Ba người chết, năm người bị thương. Lưu Hàn Thu, ông ta điên rồi!"

Đúng là điên thật. Những người đã chết và bị thương đều là người vô tội, bọn họ không biết gì cả. Cứ như vậy mà chết ở trên tay ông ta.

"Chúng ta có bằng chứng nào không?" Nha Tử trầm giọng hỏi.

Lão Yên lắc đầu: "Hazz, không có chứng cứ. Nhưng trước đây tôi đã từng thấy thủ đoạn cho nổ tung này, chính là do ông ta làm. Nếu có chứng cứ, pháp luật sao có thể tha thứ cho ông ta."

"Lưu Hàn Thu làm loại chuyện này rất quen tay," Tôi mỉa mai nói.

Lão Yên ấn ấn lên huyệt thái dương, nói chuyến đi đến Ly Sơn gần như đã chuẩn bị xong. Mệnh lệnh từ cấp trên sẽ sớm được gửi xuống, nhưng bên người có một quả bom hẹn giờ như Lưu Hàn Thu, thật sự làm người ta đau đầu.

"Chẳng phải ông ta không được đi theo sao?" Tôi có chút ngạc nhiên. Chuyện này không phải đã được Hầu Chanh Chanh giải quyết rồi sao?

Lão Yên lắc đầu, nói: "Nếu ông ta muốn quấy rối, dù đi theo hay không cũng sẽ tìm cách gây rối. Nếu đi theo, ông ta có thể quấy rối. Không đi theo, ở Yến Kinh ông ta cũng có thể tạo ra rất nhiều vấn đề. Khi đó, chủ lực của 701 không ở Yến Kinh, e là sẽ gặp rắc rối."

Tôi không nghĩ vậy. Chúng tôi đã thực hiện nhiều nhiệm vụ, không có nhiệm vụ nào ông ta có thể gây rối được.

"Ông ta đã chó cùng rứt giậu." Lão Yên lắc đầu, thở dài rồi đi. Chỉ còn lại tôi và Nha Tử nhìn nhau, không biết nên nói gì.

Nha Tử vỗ vai tôi: "Về nghỉ ngơi đi. Bất kể ông ta có phải là bom hẹn giờ hay không, khi có lệnh từ cấp trên, chúng ta vẫn phải đi."

Tôi cũng nghĩ vậy, nên đã quay về ký túc xá.

Lão Yên bên kia bận rộn, tôi phỏng chừng là không thể nhờ giúp được. Nhược điểm của Lưu Hàn Thu thực sự rất khó tìm.

Điều quan trọng là ông ta thường xuyên lộ ra đuôi cáo, nhưng lại không bao giờ để lộ mặt thật, khiến chúng tôi luôn ở vào thế bị động.

Điều tôi có thể làm bây giờ là cố gắng hết sức để đảm bảo không xảy ra sơ suất nào bên chỗ mình, tránh gây rắc rối cho lão Yên!