Chương 1052 Thần Kiếm Thái A
“Biến biến biến, nói bậy gì vậy chứ?” Tôi trừng mắt nhìn anh ta, tình cảm của tôi đối với cô Tứ không phải thứ để anh ta phỉ báng như vậy.
Nha Tử phụt cười: "Tôi nói này Trường An, cậu chính là đang titnh đơn phương, cậu dự định cứ tiếp tục như thế này sao?"
“Ai nói đây chỉ là tình đơn phương? Anh không thấy cô Tứ đối xử với tôi không giống những người khác sao?” Tôi hừ một tiếng.
Nha Tử cũng cười, nói tôi không có ý đả kích cậu. Cô Tứ có lẽ thật sự đối xử với cậu không giống những người khác, nhưng đó chắc chắn vì cậu là người của nhà họ Lưu.
Mặt tôi xụ xuống: “Đừng đả kích tôi vậy chứ. Tôi không tìm được tin tức gì về cô ấy nên đang rất lo lắng.”
“Cậu tốt nhất là đừng hỏi thăm nữa." Nha Tử nói.
Tôi hỏi anh ta tại sao, anh ta có vẻ sửng sốt, nói: “Cậu không biết à?"
“Tôi nên biết cái gì?” Tôi càng ngạc nhiên hơn.
Nha Tử thở dài, nói chẳng trách cậu vẫn còn yêu đơn phương. Hóa ra cậu thậm chí còn không biết được lai lịch của cô Tứ.
Tôi cau mày, Nha Tử cũng không nói nhảm nữa, anh ta nhìn chằm chằm tôi và nói: "Ngài ấy căn bản không phải con người. Cậu đã bao giờ nhìn thấy người nào có thể trường sinh bất lão chưa?"
Trường sinh bất lão...
Khuôn mặt của cô Tứ hiện lên trong đầu tôi, quả thực giống hệt như khi tôi thấy lúc còn nhỏ. Tôi muốn phản bác lại Nha Tử, nhưng lại không biết nên phản bác thế nào.
"Cho nên, cậu muốn tìm ngài ấy cũng không thể tìm thấy đâu, ngài ấy và chúng ta không phải cùng một thế giới!" Nha Tử nói.
Tôi mất mát nằm xuống giường, sau hai phút chán nản, tôi lại dựng người dậy: “Điều này cũng chưa chắc. Không chừng cô ấy đang đợi tôi nên mới trở nên trường sinh bất lão thì sao.”
"Thật sự điên rồi. Được rồi, cậu cứ từ từ nằm mơ đi, anh đây đi nhá." Nha Tử đặt bộ poker sang một bên rồi đi thẳng ra ngoài.
Tôi nhìn cánh cửa đóng lại, lần nữa ngã mạng xuống giường.
Cô Tứ … rốt cuộc cô là thần thánh phương nào?
Tôi thật sự không xứng có được cô sao?
Tôi thở hắt ra, vẫn có chút không phục, tôi tin cô Tứ nhất định cũng có tình cảm với tôi, nhưng chẳng qua không biết tại sao cô ấy lại không đáp lại. Nếu không thì tại sao sao cô ấy lại tốt với tôi như vậy.
Người của nhà họ Lưu thì sao?
Tôi cũng không phải thành viên duy nhất của nhà họ Lưu. Trước đó có rất nhiều người nhà họ Lưu nhưng cũng đâu thấy cô ấy để tâm đến.
Xa không nói thì cứ nói về cha tôi đi. Rõ ràng ông ấy quen biết với cô Tứ khi còn sống, nhưng thái độ cô Tứ đối xử với ông ấy cũng không có gì khác.
Nghĩ vậy, tôi thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Chỉ cần tìm ra lý do, có lẽ cô ấy sẽ có thể chấp nhận tôi.
Tôi mặc quần áo và nằm trên giường, tưởng tượng về tương lai giữa tôi và cô Tứ rồi chìm vào mộng đẹp!
Ngày tháng vẫn trôi qua, sau khi lão Yên tổ chức cuộc họp lần đó thì dường như đã quên mất việc đi Ly Sơn, mỗi ngày tôi đều cùng cô Thu luyện phi đao nửa ngày, nửa ngày còn lại thì suy ngẫm về “Tinh Quan Yếu Quyết”, hoặc là theo Nha Tử đi lang thang khắp Yến Kinh.
Dùng lời của Nha Tử thì là nghề này của chúng tôi nói không chừng đi ra làm nhiệm vụ lại không quay về được, vậy nên giữa khoảng trống của hai nhiệm vụ phải chơi hết sức, thế mới không uổng phí một chuyến đến thế gian này.
"Anh chỉ vì muốn ăn mà thôi." Tôi nói trêu, này cũng không thể trách tôi được, bởi vì khi anh ta nói vậy là lúc anh ta đang kéo tôi đi chỗ này chỗ khác mua đồ ăn.
Anh ta nghẹn họng một lát: "Trường An, cậu thật không thú vị!"
“Có thú vị thì tôi cũng không dùng với anh." Tôi trợn mắt nhìn anh ta.
Nha Tử gắp miếng mì cuối cùng vào miệng, sau khi húp xong nước mì rồi thì thở dài một cách thỏa mãn: “Ai nha, này không phải tại hồi nhỏ tôi chưa bao giờ được ăn no nên bây giờ mới thích ăn vậy sao, tôi nói này Trường An, chẳng phải cậu cũng như vậy sao?"
Lần đầu tiên nghe anh ta nói thế, tôi còn cảm thấy đồng tình với anh ta, bây giờ nghe lại, tôi chỉ hận không thể muốn tán chết anh ta mà thôi. Sau bảy tuổi đi theo giáo sư Hứa ăn sung mặc sướng mà gọi là không được ăn no á?
Anh ta thực sự không sợ giáo sư Hứa sẽ vạch trần mình sau khi nghe thấy điều này à.
"Người thứ hai ngồi ở hàng ghế đầu." Nha Tử vẫn cười hì hì như cũ.
Tôi cũng bình tĩnh dùng giọng điệu đùa giỡn hỏi anh ta có chuyện gì, anh ta gõ gõ mặt bàn, khẽ mấp máy môi: "Người của 303."
Tôi lập tức trở nên căng thẳng.
Những người này thực sự đúng là âm hồn không tan mà!
****
Những ngày này phàm là có người của 701 xuất hiện, bọn họ tất nhiên sẽ đi theo, hầu hết thời gian chúng tôi đều có thể tránh được, nhưng không phải lần nào cũng vậy.
Ví dụ như lần này bọn họ đi theo tới quán mì này.
Bởi vì điều này, lão Yên đã có một lần nổi giận, cho rằng Lưu Hàn Thu cố ý chọc tức ông ấy, nên ông ấy cũng không cần nhượng bộ, trực tiếp phái một nhóm nhân viên tình báo tới theo dõi Lưu Hàn Thu, không chỉ theo dõi hành động hiện tại của ông ta mà còn muốn đào bới lại chuyện trước kia của ông ta.
Nghe nói vị trí chủ nhiệm 303 của ông ta có được một cách rất kỳ lạ.