← Quay lại trang sách

Chương 1059 Thần Kiếm Thái A

Khi Lão Yên vào phòng, giáo sư Hứa tự nhiên không muốn ở một mình, vì vậy bốn người chúng tôi chen chúc trong căn phòng gần cầu thang.

Tôi vừa vào phòng liền đi đến cửa sổ nhìn ra ngoài, cửa sổ này đối diện với con phố trên thị trấn, ông chú vừa mới dẫn chúng tôi vào nhà đang ngồi ở cửa, thời tiết nóng nực như vậy nhưng ông ấy dường như không cảm thấy nóng, cứ vậy mà ngủ gật.

Tôi từ cửa sổ quay lại, Nha Tử cũng mở cửa phòng, nếu có người nghe trộm, chúng tôi cũng có thể phát hiện.

“Lão Yên, vừa rồi ông có ý gì? Tại sao ông lại yêu cầu bộ trưởng Hầu thả Hầu Chanh Chanh ra ngoài?” Tôi hạ giọng.

Tôi vốn nghĩ rằng bộ trưởng Hầu đã chủ động đề cập đến, mục đích là để Hầu Chanh Chanh tiến vào 701, bởi vì ông ấy cũng đi ra từ 701, hiện tại ông ấy chỉ có một đứa con gái duy nhất, nếu muốn bồi dưỡng cô ấy, tự nhiên ông ấy sẽ gửi cô ấy vào nơi mà ông ấy quen thuộc nhất mới an tâm.

Lão Yên trừng mắt nhìn tôi, hỏi ngược lại tôi chẳng lẽ còn chưa rõ sao?

Thật ra thì tôi hiểu, nhưng có chút khó chấp nhận - ông ấy đang để Hầu Chanh Chanh dẫn dắt tôi.

Tôi không biết tâm trạng của mình là gì, nhưng có vẻ như ông ấy đang phủ nhận thực lực của tôi, nếu không thì Hầu Chanh Chanh cũng không cần phải đến đây.

Nhưng tôi phải thừa nhận, ông ấy đã đúng khi đưa Hầu Chanh Chanh đến đây. Chỉ trong chuyến đi này, tôi đã học được rất nhiều từ Hầu Chanh Chanh.

Tôi và Hầu Chanh Chanh bằng tuổi nhau, nhưng cô ấy làm việc rất chuyên nghiệp, trong thời gian ngắn đã sắp xếp xong mọi việc một cách cẩn thận, chúng tôi hoàn toàn không cần lo lắng.

Lão Yên thở dài: “Tôi đã dạy cậu tất cả những gì mình biết, cậu đừng cảm thấy tổn thương, trên người Hầu Chanh Chanh có rất nhiều thứ mà nhiều người trong chúng ta không có. Từ nhỏ cô ấy đã được trời cho kỹ năng tìm hiểu tin tức mà không gây chú ý, trong khi chúng ta phải trải qua huấn luyện thì mới có thể làm được, vì vậy tôi đã để cô ấy dẫn dắt đội, cậu học được bao nhiêu thì học.”

Tôi suy nghĩ một lúc trước khi trả lời, sau đó nhớ đến một chi tiết.

“Ông nói cô ấy từ nhỏ đã có thể tìm hiểu tin tức?” Tôi mở to mắt.

Lão Yên gật đầu, có chút bối rối không hiểu tại sao phản ứng của tôi lại lớn như vậy.

Tôi đau đầu hỏi: "Cô ấy thực sự không có kinh nghiệm trong lĩnh vực này sao?"

Nếu sự chuyên nghiệp đó là bẩm sinh, vậy thì việc tôi cho rằng cô ấy có nhiều kinh nghiệm phải chăng đã sai rồi?

Lão Yên mỉm cười, nói làm sao có thể như vậy được, 701 không đến bước đường cùng tuyệt đối sẽ không sử dụng người không có kinh nghiệm, dù sao nhiệm vụ thất bại đồng nghĩa với việc tỷ lệ tử vong sẽ tăng lên.

Tôi biết ý của ông ấy, quả thực, chuyến đi đến cổ quốc Trường Dạ chúng tôi gần như toàn quân bị diệt…

“Đừng hỏi nữa, tôi không thể nói nhiều hơn, đây là chuyện mà bộ trưởng Hầu muốn giấu diếm, càng ít người biết càng tốt.” Ông ấy vội vàng làm ra dấu tay dừng lại với tôi.

Tôi không còn cách nào khác ngoài việc ngừng hỏi, nhưng trong lòng thì như nổi trống.

“Hai người nói xong chưa?” Nha Tử hỏi.

Tôi gật đầu nói xong rồi, anh ta vừa nghe đã lập tức thúc giục lão Yên và giáo sư Hứa trở về phòng, nói anh ta muốn nghỉ ngơi.

Lão Yên nói đùa: “Sao vậy, nóng lòng muốn đi gặp người đẹp trong mộng à?”

“Lão Yên!” Nha Tử giả vờ tức giận, nói.

Lão Yên cười ha hả đi theo giáo sư Hứa ra khỏi cửa, Nha Tử thẹn quá hoá giận đóng sầm cửa lại, lẩm bẩm một câu già mà không đứng đắn.

Tôi không khỏi mỉm cười, nói anh ta nhìn lại bộ dáng gấp gáp kia của anh ta, chẳng trách bị chê cười, được rồi, sao anh lại vội vàng đuổi bọn họ đi vậy?

Nha Tử cười ngượng ngùng, sau đó kéo tôi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, bộ dạng như cô vợ nhỏ hỏi tôi đối với Hầu Chanh Chanh là cảm giác gì?

“Ừm, tôi sợ nói ra thì anh sẽ đánh tôi.” Tôi cười trêu chọc anh ta.

Ai ngờ anh ta trừng mắt nói: “Ý cậu là gì?”

“Ha ha ha, Nha Tử, anh nhìn lại dáng vẻ của anh đi, có phải rất sốt ruột không?” Tôi cười ha ha, cười đến mức suýt ngã khỏi ghế.

Nha Tử đẩy tôi một cái, tức giận nói anh ta đang hỏi tôi một cách nghiêm túc, yêu cầu tôi đừng đùa giỡn.

Tôi vừa thấy anh ta bày ra thái độ này thì cũng ngừng nói đùa, hỏi anh ta có phải đã coi trọng Hầu Chanh Chanh rồi?

“Cậu không cảm thấy cô ấy rất đáng yêu à?” Nha Tử có chút ngượng ngùng.

Tôi thấy anh ta như vậy vẫn không nhịn được trêu chọc, nói rằng tôi không dám thừa nhận thấy người ta đáng yêu, sợ sẽ có người ghen tỵ.

Nha Tử nhào tới bóp cổ tôi: “Cậu lại đùa này, đùa này!”

“Được rồi, được rồi, nói nghiêm túc đây.” Tôi vội cầu xin tha thứ.

Sau đó, anh ta buông tay tôi ra, ngồi xuống ghế và nói rằng anh ta cũng không hiểu tại sao, trong lúc vô thức đã bị Hầu Chanh Chanh thu hút, dù chỉ mới quen biết cô ấy có hai ngày thôi, nhưng anh ta không thể kiểm soát được.

Tôi rất hiểu cảm giác của anh ta, chẳng phải tôi cũng có cảm giác tương tự đối với cô Tứ sao?

Khi cô Tứ xuất hiện trước mắt chúng tôi trong trang phục nữ, tôi bàng hoàng nhận ra mình đã sớm rơi vào trong đó, cho nên lần này tôi cũng không có trêu chọc Nha Tử, chỉ hỏi anh ta có nghiêm túc không, nếu nghiêm túc, chỉ sợ phần yêu thích này của anh ta cũng không tốt hơn việc tôi thích cô Tứ là bao.