Chương 1060 Thần Kiếm Thái A
Không nói đến bản thân Hầu Chanh Chanh, tình cảm ấy à, chỉ cần bồi dưỡng chắc chắn sẽ có, huống chi Nha Tử cũng không thua kém, hai người bọn họ đứng cạnh nhau luôn có loại cảm giác trai đẹp gái xinh, chỉ là thân phận của Hầu Chanh Chanh thực sự không đơn giản.
Bộ trưởng Hầu là cấp trên trực tiếp của chúng tôi, xét theo thái độ hiện tại của ông ấy đoán chừng là muốn lót đường cho Hầu Chanh Chanh, đến 701 chỉ là để rèn luyện mà thôi.
Cho nên bộ trưởng Hầu chắc chắn sẽ không để Hầu Chanh Chanh nảy sinh tình cảm ràng buộc ở 701?
Suy cho cùng một khi đã trở thành lãnh đạo trực tiếp, quan hệ với 701 sẽ kéo dài, nếu không các bộ phận khác nhất định sẽ cảm thấy không công bằng.
Cuối cùng, một khi trở thành người lãnh đạo trực tiếp, mối quan hệ với 701 sẽ phải kéo dài ra, nếu không sẽ khó tránh khỏi gây ra cảm giác không công bằng từ các bộ phận khác.
Nha Tử thở dài: "Tôi không nghĩ đến điều đó, tôi chỉ muốn biết, nếu tôi muốn ở bên cô ấy, thì phải làm sao?"
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Tôi suy nghĩ một lúc lâu mới thận trọng nói ra ý kiến của mình.
Tôi chưa từng thực sự ở bên ai, nên không rõ cách để thu hút người khác, nhưng tôi biết điều đầu tiên là phải tốt với người đó, để người đó yên tâm và tin tưởng giao phó mọi thứ cho tôi.
Tiếp theo, không cần tỏ ra quá mức.
Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Nếu lúc chưa ở bên nhau mà biểu hiện quá mức, sau này khó có thể duy trì, sẽ làm đối phương cảm thấy không được trân trọng.
Tôi chậm rãi phân tích cho Nha Tử, sau đó kết luận: "Anh cũng không tệ, chỉ cần thể hiện mặt tốt nhất của mình là được."
Nha Tử nghi ngờ nhìn tôi, vẻ mặt không tin tưởng.
Tôi gãi đầu, nói: "Tôi cũng không có kinh nghiệm, nên điều này không nhất định là đáng tin, nhưng anh cũng chỉ có thể hỏi tôi thôi, đúng không?"
“Hazz!” Nha Tử nằm dài trên ghế, bực bội vò đầu.
Tôi cười khẽ, bảo anh ta đừng lo lắng. Nhìn thái độ của Hầu Chanh Chanh, có lẽ cô ấy cũng có cảm tình với anh, nếu không sao lại vui vẻ đùa giỡn như vậy?
Ánh mắt Nha Tử sáng lên, hỏi tôi có thật không.
Tôi không biết trả lời thế nào, chỉ ậm ờ đáp: "Chắc vậy."
“Thôi, nghỉ ngơi trước đã.” Nha Tử trầm ngâm một lúc lâu, rồi buông xuôi nói.
Sau đó anh ta dùng nước ấm làm ướt khăn lông, lau mặt qua loa rồi nằm dài trên giường ngủ ngay.
Tôi buồn cười nhìn anh ta, rồi cũng rửa mặt và nằm trên giường bên cạnh ngủ.
****
Phải nói rằng nhà trọ này thực sự rất thoải mái, chăn mền mang hương thơm của ánh nắng mặt trời, ngửi mùi này tôi nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Thực ra với thể lực của chúng tôi đi bộ một giờ cũng không mệt mỏi, nhưng không biết tại sao, tôi lại ngủ thẳng đến buổi tối, lúc mở mắt ra trong phòng đã một mảnh tối đen.
“Nha Tử, anh tỉnh chưa?” Tôi vừa ngồi dậy vừa lần theo ký ức bật đèn lên.
Ánh đèn bừng sáng, tôi nheo mắt lại vì chói, rồi nhận ra có gì đó không ổn, Nha Tử ngủ say như vậy sao?
Tôi quay đầu nhìn, chăn trên giường của anh ta đã được gấp gọn, có vẻ như anh ta đã dậy từ lâu.
Tôi mơ màng bò dậy, rửa mặt bằng nước lạnh, rồi mở cửa đi tìm lão Yên và mọi người. Giờ này chắc họ đang ăn cơm tối.
Phanh phanh phanh!
Tôi gõ cửa, nhưng không ai trả lời. Tôi gõ mạnh hơn lần nữa, vẫn không có hồi đáp.
Họ không có trong phòng?
Tôi tự vỗ đầu, chẳng lẽ họ xuống ăn cơm mà không gọi tôi?
Để kiểm chứng ý nghĩ này, tôi chạy đến gõ cửa phòng của cô Thu, nhưng cũng không có ai trả lời.
Tôi lẩm bẩm: "Sao mọi người lại không gọi mình một tiếng nhỉ?"
Tôi chậm rãi đi xuống lầu, ánh đèn dưới lầu lờ mờ, bên cạnh bàn có vài người đang ngồi, bóng dáng họ mờ ảo trong ánh sáng yếu ớt.
"Lão Yên, sao mọi người xuống dưới mà không gọi tôi một tiếng?" Tôi vừa ngáp vừa đi xuống.
Nhưng họ dường như không nghe thấy tôi nói gì, hơn nữa giữa họ cũng không có bất kỳ giao tiếp nào.
Tôi nhíu mày, cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Dù tôi có ngủ muộn, họ cũng không cần phải phớt lờ tôi như vậy chứ?
Tôi chạy xuống cầu thang: "Lão Yên, mọi người sao thế này, không nghe thấy tôi nói chuyện à?"
Vẫn không có tiếng trả lời nào…
Tôi dừng bước, cảm thấy không ổn, họ mặc quần áo mà tôi chưa từng thấy qua.
"Các người là ai?" Tôi chất vấn. Nhà của ông chú đã được chúng tôi thuê, không thể nào lại có người khác vào, vậy những người này là ai?
"Khanh khách..." Những tiếng cười liên tiếp như gà mái đẻ trứng khiến tôi rùng mình.
Tôi định lấy con dao găm từ bên hông ra, nhưng chợt khựng lại — không thể lấy ra, nếu làm vậy sẽ lộ thân phận. Một du khách bình thường, dù mang dao găm để tự vệ, cũng sẽ không giữ nó bên hông và phản ứng nhanh nhạy như vậy khi gặp sự cố.
Tôi cố gắng kìm nén nỗi sợ trong lòng, thử hỏi lại lần nữa.
"Nhóc con, cậu không quen biết chúng tôi sao?" Một người quay lưng về phía tôi lên tiếng, rồi từ từ quay đầu lại.
Tôi ngồi bệt xuống đất, đổ mồ hôi lạnh, lắp bắp hỏi: "Anh, anh rốt cuộc là ai?"
“Khanh khách… cậu nhìn xem tôi là ai?”
Gã tiến sát vào tôi, khuôn mặt đột nhiên phóng lớn. Tôi cảm thấy rất quen thuộc, nhưng trong khoảnh khắc lại không thể nhớ ra. Không thể nào, những người tôi quen thuộc đều ở 701, người này không phải là thành viên của 701.
Tôi vừa lăn vừa bò chạy lên cầu thang, vừa chạy vừa hét cứu mạng, nhưng tiếng kêu của tôi dường như bị nuốt chửng, không thể phát ra được.