← Quay lại trang sách

Chương 1073 Thần Kiếm Thái A

Nhưng tôi vẫn nhịn được, dùng khăn lông nhúng nước, lau người một lần, sau đó thay một bộ quần áo khác rồi mới đi xuống lầu.

Ở dưới lầu trống trơn, ngay cả cửa đều bị khoá từ bên ngoài.

"Hầu Chanh Chanh?" Tôi quái lạ kêu lên một tiếng.

Không phải cô ấy nói sẽ giúp đỡ tôi sao?

Mặc dù cô ấy đưa cho tôi loại thuốc này, nhưng diễn kịch phải làm toàn bộ, nếu cô ấy không muốn tôi nói ra thì cũng phải ở nhà trọ mới có thể nói được chứ.

Nhưng cô ấy đâu?

Tôi nhéo lòng bàn tay đầy mồ hôi một cái, chỉ cảm thấy có chút hoảng trong lòng.

"Hầu Chanh Chanh, cô ở đâu?" Tôi kêu thêm một lần nữa.

****

Một tiếng cười khẽ từ trên lầu truyền tới, tôi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hầu Chanh Chanh đang lười biếng, vẻ buồn ngủ dựa vào lan can cầu thang, nhìn về phía tôi kêu một tiếng:"Tôi chỉ vừa mới chợp mặt một chút, anh kêu cái gì chứ?"

Trong chốc lát tôi hơi cuối đầu xuống, cũng đúng phòng cô ấy ở trên lầu, mấy ngày nay bận rộn chân không chạm đất, bây giờ mới rảnh rỗi ở trong phòng nghỉ ngơi một chút cũng là điều bình thường.

"Tôi còn tưởng rằng..." Tôi có chút ngượng ngùng.

"Anh tưởng gì?" Hầu Chanh Chanh ngắt lời tôi: "Trường An, tôi hiểu rõ lần này tại sao tôi lại được lão Yên cho làm chỉ huy, thế nên tôi mong anh cũng có thể hiểu."

Tôi xấu hổ cúi đầu, cô ấy là đang nghi ngờ năng lực của tôi.

Hoảng hốt lo sợ tuyệt đối không phải là một phẩm chất mà người lãnh đạo nên có, vì thế cô ấy cũng đang nói với tôi, nếu tôi có dáng vẻ như thế không xứng làm lãnh đạo của 701.

Đương nhiên là trong lòng tôi cũng còn chút nghi ngờ, cô ấy biết mục đích của lão Yên tìm đến cô ấy à?

Chẳng lẽ cô ấy không bất bình sao?

"Anh quả nhiên vẫn còn non lắm, tôi và 701 hoàn toàn là quan hệ cấp trên cấp dưới, hiểu chưa?" Cô ấy nói thêm một câu nữa.

Tôi không biết nên nói gì, những lời này chứng tỏ là bộ trưởng Hầu đúng là muốn đưa vị trí của mình cho cô ấy, lần này cô ấy tới là để cho tôi một tấm gương, cũng coi như là bước đầu để tiếp nhận vị trí của bộ trưởng Hầu.

Năng lực của cô ấy còn tốt hơn trong tưởng tượng của tôi.

"Cô đối với Nha Tử như thế nào?" Không biết vì sao tôi lại đột nhiên nghĩ ra chuyện này.

Hầu Chanh Chanh ừm một tiếng, biểu hiện không rõ ràng đối với câu hỏi của tôi.

Tôi hít một hơi thật sâu, nếu đã hỏi thì phải hỏi cho rõ ràng, còn hơn là khiến mình bị bứt rứt.

"Những ngày vừa qua, dù tôi không đi cùng với mọi người, nhưng tôi biết cô đã cùng đi với Nha Tử, thậm chí có thời điểm động tác của hai người đã vượt ra khỏi ranh giới bạn bè bình thường, vì thế chắc cô cũng biết tình cảm của anh ta chứ?"

Tôi nói với tốc độ nhanh chóng, cũng không dám ngừng lại vì ngừng lại sẽ không có đủ dũng cảm để hỏi tiếp. Dù gì đây cũng là chuyện riêng giữa con gái nhà người ta với Nha Tử, tôi hỏi như vậy thật ra đã cực kỳ vượt quá bổn phận rồi.

Nhưng vẫn là không nhịn được, nếu là trước đây thì tôi sẽ không hỏi nhưng vừa rồi Hầu Chanh Chanh cũng đã nói rõ ràng, cô ấy với 701 là mối quan hệ cấp trên cấp dưới...

Tôi sợ không biết phải hình dung như thế nào, trong nháy mắt cảm thấy giữa cô ấy và chúng tôi có khoảng cách khó mà vượt qua. Nếu như vậy những cử chỉ giữa cô ấy và Nha Tử sợ là có chút không thoả đáng.

Hầu Chanh Chanh đoán chừng không nghĩ tôi sẽ hỏi chuyện này nên sắc mặt có chút thay đổi, nhưng sau đó lại như thường ngày cười một tiếng: "Chuyện này có liên quan đến anh sao?"

"Đương nhiên là có liên quan." Tôi nghiêm túc nói: "Nếu như, tôi nói là nếu như cô đối với Nha Tử có một ít cảm giác, thì tôi hy vọng cô sẽ đối xử tốt với anh ta. Mặc dù anh ta tùy tiện, nhưng không có nghĩa ở phương diện tình cảm cũng tuỳ tiện như thế, anh ta là người rất nghiêm túc vì thế xin cô cũng hãy nghiêm túc một tí. Nhưng nếu cô không có chút cảm giác gì đối với anh ta, thì cũng xin cô nói rõ ràng cho anh ta biết."

Hầu Chanh Chanh dường như có điều suy nghĩ gật đầu một cái, nói tôi nói rất có lý.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, cũng may cô ấy không phải là một vị tiểu thư không nói lý.

"Nhưng chuyện này rốt cuộc có liên quan gì đến anh chứ?" Ánh mắt cô ấy đột nhiên trở nên sắc bén: "Anh ta cũng không phải con nít nên biết chuyện gì nên hay không nên, dĩ nhiên tôi cũng biết mình đang làm gì, không cần anh phải xen vào."

"Tôi..." Tôi bật cười khanh khách, quả thật chuyện như thế này tôi không nên hỏi nhiều, nhưng vẫn lo cho Nha Tử sẽ chìm vào quá sâu rồi mới nhận ra đối phương không có bất kỳ tình ý gì.

Hầu Chanh Chanh lần nữa cười rộ lên, nói cũng không có ai xen vào chuyện của tôi, không phải sao?

Tôi nhất thời bừng tỉnh, đúng vậy, tôi thích cô Tứ, bọn họ cũng đã từng khuyên tôi nhưng cũng không có người nào thực sự ngăn cản. Dù cho tình cảm của tôi không nhận được hồi đáp gì thì bọn họ đều tôn trọng quyết định của tôi, vậy tại sao tôi lại chất vấn Hầu Chanh Chanh chứ?

Hầu Chanh Chanh nói không sai, anh ta không phải là đứa trẻ vì thế sẽ tự nhiên biết nên làm gì.

"Thật xin lỗi." Tôi chân thành nói.

Hầu Chanh Chanh cười một tiếng, nói không cần, sau đó vẫy tay quay trở về phòng ngủ.