← Quay lại trang sách

Chương 1072 Thần Kiếm Thái A

Còn Nha Tử, thì hai cô ấy không nhìn thấy.

Không nhìn thấy ư?

Tôi lập tức vật lộn đứng dậy, lảo đảo chạy đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Chỉ thấy mặt trời đã ngả về hướng Tây, giơ đồng hồ lên nhìn, thời gian cũng vừa đúng!

Nhưng vừa rồi tôi và Nha Tử rõ ràng thấy mặt vẫn còn treo ở phía Đông...

"Cô Thu, mọi người nhanh đi tìm Nha Tử, anh ta... sợ là anh ta đang gặp nguy hiểm!" Tôi hoảng hốt nói.

Người này cải trang thành Nha Tử dẫn tôi tới đây, nếu thành công thì Lưu Hàn Thu sẽ đạt được mục đích, nếu không thành công thì cũng có thể dẫn những người khác theo.

Bình thường cô Thu và Hầu Chanh Chanh tuyệt đối sẽ không trở về sớm như thế, nói như vậy nhất định là có người theo dõi hai người họ, hoặc ít nhất cũng có kẻ bí mật giám sát ở gần chúng tôi.

Cô Thu nghe xong thì sắc mặt cũng thay đổi, cô ấy cùng Hầu Chanh Chanh đưa mắt nhìn nhau một cái, để cho Hầu Chanh Chanh ở lại giúp đỡ tôi còn cô Thu sẽ đi tìm Nha Tử.

"Không, tôi không cần ai giúp đỡ đâu, hai người cùng đi đi!" Tôi quả quyết từ chối.

Tôi chỉ cần không ra khỏi cửa thì sẽ không sao, bất kể phe bên kia có thế lực như thế nào cũng sẽ không dễ dàng lấy mạng tôi vì bọn họ cần nhất chính là mượn tay tôi đạt được mục đích.

Cho nên nhìn tôi có vẻ là người gặp nguy hiểm nhất nhưng thật ra lại là an toàn nhất.

Ngược lại thì Nha Tử...

Hầu Chanh Chanh kiên quyết ở lại, cô Thu cũng không muốn trễ nãi thời gian thế là trực tiếp lao ra cửa, vừa dùng bộ đàm liên lạc với Nha Tử.

Tôi chậm rãi ngồi xuống giường, tầm mắt hướng ra ngoài cửa sổ: "Nói đi."

"Hả?" Hầu Chanh Chanh nghi hoặc nhìn về phía tôi.

Tôi cười nói: "Cô nhất định ở lại không phải là vì có điều muốn nói với tôi sao?"

"Anh cũng không quá ngốc nhỉ." Cô ấy kéo ghế ngồi bên cạnh tôi, khanh khánh cười nói: "Cũng không phải là chuyện gì lớn, tôi chỉ muốn hỏi anh còn muốn tham gia vào nhiệm vụ lần này sao?"

Đây là có ý gì?

Tôi nhíu mày một cái, mặc dù tình trạng cơ thể của tôi hiện giờ không tốt nhưng nhóm người lão Yên đã cố hết sức cứu chữa. Hầu Chanh Chanh trước kia cũng từng nói sẽ có cách, tạm thời chờ bệnh tình của tôi ổn định lại rồi sau đó sẽ đi Ly Sơn.

Hầu Chanh Chanh đặt tay trên ghế gõ xuống một cái, tỏ ý kêu tôi mau trả lời.

Tôi cười cười nói: "Dĩ nhiên là muốn rồi, chẳng lẽ Hầu tiểu thư thấy tình trạng sức khoẻ hiện tại của tôi không thích hợp tham gia nhiệm vụ lần này nữa rồi ư?"

Cô ấy không biểu cảm nhìn tôi chằm chằm, đôi mắt giống như muốn nói nhưng tôi không nhìn thấu trong lòng cô đang suy nghĩ điều gì.

"Uống thôi."

Một lúc sau cô ấy mới cử động, lấy từ trong túi ra một cái chai nhét vào tay tôi, sau đó giải thích ngắn gọn.

Tôi không hiểu nên nhìn cô ấy, nhưng cô ấy vẫn không biểu cảm nói: "Thứ này có thể giúp anh tạm thời hồi phục, nhưng nếu qua một tháng độc bên trong cơ thể không có cách nào lấy ra thì đến lúc đó... sợ là chỉ còn con đường chết."

Tôi sờ chai thuốc, không biết đang cảm thấy gì - thì ra đây là nguyên nhân mà mấy ngày qua cô ấy bận rộn như thế ư?

Cô ấy từng nói nếu chuyện trở nên khẩn cấp thì bản thân sẽ có cách để giải quyết, nhưng trước mắt thì đây cũng tính là cách tốt nhất rồi.

Mọi người cũng không thể cứ mãi dây dưa ở chỗ này đợt mãi một người được.

Tôi thở ra một hơi, mở nắp chai sau đó ngẩng đầu uống.

"Chờ một chút!" Hầu Chanh Chanh ngăn tôi lại, sắc mặt có chút do dự.

Tôi nhíu mày, tỏ ý muốn nói gì thì nói đi, cô ấy hít thở sâu một hơi, chậm rãi nói: "Chuyện này tôi không hy vọng anh sẽ nói cho lão Yên biết."

Tôi tránh sự ngăn cản của cô ấy, nốc hết chai thuốc, sau đó cười nói: "Tất nhiên là tôi sẽ không nói rồi, chỉ là lão Yên và mọi người đều không phải kẻ ngu ngốc, có thể không nhìn ra sao?"

Hầu Chanh Chanh không nói gì, chỉ để cho tôi giữ mồm giữ miệng là được rồi.

Tôi biết cô ấy đang suy xét, loại thuốc này chắc chắn không phải đồ bổ gì, không biết sẽ khiến thân thể tôi chịu tổn thương như thế nào, vì thế nên cô ấy mới do dự.

Nhưng lần hành động này cô ấy cũng coi như là tổng chỉ huy, suy xét như vậy cũng không có gì sai.

Nếu cứ mãi dây dưa ở đây thì sợ là nhiệm vụ lần này sẽ thất bại.

Thuốc phát huy rất nhanh, tôi cảm thấy cả người trở nên nóng hơn cứ như thể đang bị đặt trên lửa vậy. Tôi nắm chặt mép giường, chịu đựng thứ cảm giác bỏng rát đó ngày càng rõ ràng hơn, cảm nhận được sự vui sướng khi sức lực từ từ khôi phục lại.

Mấy ngày nay mặc dù tôi không nói gì, nhưng thật sự tôi đã hết chịu đựng nỗi cuộc sống nằm trên giường để mọi người phục vụ rồi.

Tôi cũng không phải là một ông lão bảy mươi tám mươi tuổi, mà là một người vừa mới hai mươi, có chân có tay, nhưng cứ như thể toàn thân bị tê liệt vậy, cảm giác đó làm sao mà dễ chịu được chứ?

Nhưng tôi không thể nói, vì lão Yên và mọi người còn vất vả hơn tôi nhiều.

Không biết qua bao lâu, tôi đã cảm thấy cả người toàn là mồ hôi, nhưng thân thể lại nhanh nhẹn hơn. Tôi từ giường thử đứng lên, lòng bàn chân cảm giác như đang đạp lên bông vậy.

Tôi nắm chặt tay lại, cả người tràn đầy khí lực muốn hét lớn một tiếng.