Chương 1075 Thần Kiếm Thái A
Tôi không thể làm gì khác là cho anh ta một vẻ mặt tự mình cầu phúc đi, sắc mặt Nha Tử càng thay đổi, lâu sau mới nói: "Tôi bị người ta lừa."
Lừa ư?
Đây cũng chẳng phải chuyện lớn gì, sao cô Thu lại tức giận đến mức độ này chứ?
"Nói cụ thể xem nào." Lão Yên thúc giục.
Nha Tử nhắm mắt lại, dáng vẻ gây ra chuyện khó mà cứu vãn: "Tôi bị lừa xém chút nữa nói ra kế hoạch của 701."
"Xém chút nữa hả?" Sự tức giận của cô Thu dường như tăng lên thêm, đi tới đánh vào đầu Nha Tử một cái, tôi nhìn mà cũng thấy đau.
Nhưng như vậy mà cô Thu cũng chưa hả giận, trực tiếp túm lấy cổ áo Nha Tử mà gầm lên: "Nếu không phải bà đây chạy tới kịp thời, mưu tính trên người của kẻ đó, thì sợ là 701 đã biến thành trò cười rồi."
Tôi nghe không hiểu lắm, Nha Tử luôn khôn khéo mặc dù nhìn có vẻ ngu ngu nhưng muốn lừa gạt anh ta cũng đâu có dễ như vậy.
Lão Yên trở thành người giảng hoà, nói mấy ngày nay nhiều chuyện đột nhiên xảy ra, bọn chúng ở trong tối xuất ra cao thủ, Nha Tử bị gạt cũng không phải chuyện gì lạ, chẳng phải chúng ta đều có sai sót sao?
Cô Thu đột nhiên cười lạnh: "Sao ông lại không hỏi cậu ta vì sao lại bị lừa đi?"
"Chị Thu!" Nha Tử cầu xin.
Cô Thu giận nhưng tất nhiên cũng không muốn khiến Nha Tử quá mất mặt, chỉ vào trán anh ta bảo lần sau cẩn thận hơn đi đừng khiến 701 và giáo sư Hứa mất hết mặt mũi.
Nha Tử mềm mỏng đồng ý, lại tiếp tục ngon ngọt hầu hạ cô Thu ăn cơm uống nước, vất vả lắm mới khiến cô ấy bớt giận.
****
Chúng tôi thu xếp xong hết thảy thì cũng đã đến nửa đêm, nhưng Hầu Chanh Chanh vẫn kiên quyết muốn lên đường ngay trong đêm nay.
Dù lão Yên có hỏi lý do thì cô ấy cũng không nói, thế nhưng bây giờ tổng chỉ huy là cô ấy vì vậy chúng tôi dù có nghi ngờ trong lòng cũng không thể hỏi gì thêm, và bắt đầu xuất phát khỏi thị trấn.
"Còn Côn Bố thì sao?" vừa rời khỏi thị trấn tôi lập tức nghĩ về Côn Bố, anh ta vẫn còn đang chờ chúng tôi nghe ngóng tin tức, còn chúng tôi thì lại rời đi như thế sao?
Hầu Chanh Chanh cười, nói rằng chờ tôi nhớ tới chuyện này thì cũng muộn rồi.
Cô ấy vừa dứt lời, phía trước liền truyền tới tiếng nổ động cơ xe hơi, không bao lâu một chiếc xe van lắc lư chạy tới chỗ chúng tôi cuối cùng dừng ngay bên cạnh.
Côn Bố từ trong xe thò đầu ra cửa sổ: "Lên xe đi."
Chúng tôi nhanh nhẹn lên xe, Côn Bố cũng không hỏi gì mà ngay lập tức nhấn chân ga, đánh tay lái sang phải, cua vào một con hẻm nhỏ quanh co.
Lão Yên khó hiểu hỏi: "Giờ chúng ta đi đâu?"
Hầu Chanh Chanh còn khó hiểu hơn, nói đương nhiên là đi đến núi Ly Sơn.
Lão Yên mở bản đồ ra nhìn, cầm đèn pin quan sát cẩn thận, sau đó lắc đầu nói: "Tiểu Chanh à, cháu nghĩ chú Yên đây tuổi già nên mắt mờ đó hả?"
"Cháu nào dám đâu chú." Hầu Chanh Chanh cười nói: "Chú Yên, chú đừng nóng vội, đợi khi đến đó thì chú sẽ hiểu ngay thôi."
Tuy cô ấy nói không dám nhưng vẫn không nói ra mục đích của mình là gì. Dù vậy chiêu này vẫn dùng tốt, lão Yên thế mà không tức giận, ngược lại còn cười ha ha, nói ông ấy sẽ chờ xem.
Côn Bố lái xe rất ổn định, cho dù trên con đường gồ ghề đạp ga đến mức cao nhất thì vẫn rất ít rung lắc.
Khoảng chừng lúc trời sắp sáng, chúng tôi mới tới mục tiêu mà Hầu Chanh Chanh đã nhắc - một khe núi non xanh nước biếc.
Lão Yên bước từ trong xe ra, cười khanh khách nói: "Không khí ở đây rất dễ chịu, Tiểu Chanh à, sẽ không phải cháu muốn chú ở lại đây dưỡng lão chứ?"
"Chú không già chút nào đâu, chú nhìn kỹ lại xem đây là nơi nào?" Hầu Chanh Chanh nũng nịu nói.
Cô ấy mặt cả bộ đồ da cùng với dáng vẻ nũng nịu thật sự không hợp chút nào, tuy vậy lão Yên lại rất hưởng thụ lời đường mật đó, cười híp mắt sau đó nhìn quanh bốn phía. Vừa dời tầm mắt quan sát được một nửa thì sắc mặt của ông ấy đã thay đổi.
"Tiểu Chanh, cháu đừng đùa giỡn nữa!" Ông ấy cực kỳ nghiêm túc nói, đến tôi cũng còn bị doạ sợ.
Hầu Chanh Chanh đi về phía trước hai bước rồi dừng chân tại một con suối, nghiêm túc nói: "Cháu không hề đùa giỡn, chú nhìn lại bản đồ xem khoảng cách giữa nơi này với Ly Sơn thử xem."
Lão Yên nhanh chóng lôi bản đồ ra, cẩn thận so sánh, qua một lúc sau ông ấy mới thở dài một tiếng: "Đúng là Trường Giang sóng sau xô sóng trước..."
Tôi không hiểu nên chỉ đứng nhìn bọn họ, lão Yên vung tay nói giao hết cho Hầu Chanh Chanh chỉ đạo, lần này ông ấy không cần nhọc lòng nữa rồi.
Hầu Chanh Chanh ngay lập tức nhảy tới phía chỗ một tảng đá phía trước con suối: "Mọi người có biết tên dòng suối này là gì không?"
Tôi lắc đầu, đây không phải chỉ là một con suối bình thường thôi ư, có thể có tên là gì chứ?
Hầu Chanh Chanh thấy không có ai biết, cười ha ha nói mọi người không biết cùng là chuyện bình thường bởi vì vốn dĩ dòng suối này không có tên, sau đó mới lấy tên của cha tôi đặt cho nó.
Bộ trưởng Hầu ư? Ông ta đã từng đến đây rồi sao?
Hầu Chanh Chanh ừ một tiếng: "Thiểm Tây chính là đất Trung Nguyên xưa, lưu lại vô số cổ mộ. Năm đó cha tôi tới khu vực này lúc làm nhiệm vụ, sau đó nảy sinh sự hứng thú sâu đậm đối với con suối này thế nên đã đặt cho nó một cái tên.