← Quay lại trang sách

Chương 1076 Thần Kiếm Thái A

Suối Thông Thiên." Cô ấy chậm rãi nói.

Cô Thu không nhịn được bật cười thành tiến, rồi nói tên gì mà lạ vậy, chẳng lẽ suối còn có thể lên đến trời sao?

Hầu Chanh Chanh vậy mà không tức giận, chỉ nhàn nhạt giải thích: "Đúng là không thể lên trời được, nhưng có thể thông qua nó đến được một thị trấn dưới chân núi Ly Sơn, dòng nước này chính là nguồn sống của thị trấn đó."

"Nhưng với khoảng cách xa như thế, cô có chắc không?" Toản Địa Thử thử đi đến bên dòng suối rồi đưa tay vốc lên một nắm nước, bị lạnh mà rùng mình một cái.

Hầu Chanh Chanh khẳng định chắc nịch, vì bộ trưởng Hầu đã từng ở lại thị trấn đó mấy ngày, không may làm rơi một món đồ nhưng sau đó lại tìm được từ dòng suối này.

Tôi gật đầu, nói dù là thật thì sao? Chẳng lẽ chúng tôi phải từ nơi này bơi đến Ly Sơn.

Chưa nói đến những vấn đề xuất hiện trên đường, thì nhìn nước suối cũng biết được nó bắt nguồn từ núi, chỉ cần có khe hở thì dòng nước sẽ không bị đứt đoạn, nhưng những khe hở đó có thể đủ để con người chui lọt sao?

Hơn nữa, tại sao lại không chọn đi đường núi mà lại phí sức như thế này?

"Bởi vì chúng ta đang bị theo dõi." Hầu Chanh Chanh tỉnh táo nói.

Cô ấy nói tiếp bởi vì không hiểu rõ được tình hình của tôi, thế nên lúc này mới đánh úp để đối phương trở tay không kịp, bọn chúng sẽ không nghĩ tới chúng tôi đột nhiên lên đường vào lúc nửa đêm. Hiện tại có thể khẳng định đang truy tìm tung tích của chúng tôi ở khắp nơi, nếu như chúng tôi đi đường bình thường chỉ sợ là chưa tới được Ly Sơn đã bị bọn chúng tìm thấy.

"Nhiệm vụ của chúng ta lần này là thần kiếm Thái A, điều này đã bị truyền ra bên ngoài, tôi không còn đủ kiên nhẫn nữa." Hầu Tranh im lặng không nói nhìn tôi chằm chằm.

Tôi không phản bác được, mà thật ra tôi cũng không có ý định phản bác. Nhưng vẫn cảm thấy ý tưởng từ con suối này đến Ly Sơn vẫn có chút không đồng ý.

Hầu Chanh Chanh hiển nhiên đã cân nhắc đến mọi tình huống khác nhau, cô ấy cười ha ha nói: "Nếu tôi đã dẫn mọi người tới đầy thì tôi tự nhiên sẽ có biện pháp, hiện tại thì điều cần làm đó chính là đợi."

"Đợi cái gì chứ?" Tôi lại càng thêm khó hiểu, đã tới nơi này rồi thì còn đợi gì nữa?

Hầu Chanh Chanh nhìn về phía lão Yên, ông ấy cười ha ha nói: "Đợi tin tức, vì tin tức thăm dò đã bị tắc nghẽn, bên phía tình báo đã tăng thêm giờ làm việc để tìm hiểu nguyên nhân núi Ly Sơn bốc cháy.

Ly Sơn bốc cháy...

Lòng tôi hoàn toàn mờ mịt, Ly Sơn là đơn vị được xem là điểm bảo vệ trọng yếu. Hiện tại cũng không phải là vào mùa đông mọi vật hanh khô, theo lý mà nói thì phải khó xảy ra hoả hoạn mới đúng.

Cho nên phần nhiều lý do là bởi con người.

"Tiểu Chanh, chúng ta nên đi như thế nào?" Lão Yên nhìn vào dưới dòng suối.

Hầu Chanh Chanh cười một tiếng, nhìn về phía Toản Địa Thử nói: "Tiền bối, tôi cần ông đi dò đường."

Toản Địa Thử hơi sững sốt, sau đó liền cười: "Cháu gái lớn à, cháu muốn tôi dò đường như thế nào, cháu cứ việc nói đi!"

"Nhảy vào suối, giúp chúng tôi tìm được đường vào Ly Sơn." Hầu Chanh Chanh nghiêm túc nói.

Toản Địa Thử có chút do dự, hỏi Hầu Chanh Chanh có thể chắc chắn không, dưới dòng suối này có đường đi thẳng đến Ly Sơn?

Hầu Chanh Chanh lớn giọng: "Tôi tin tưởng cha tôi, hơn nữa đây là những lời bí mật mà ông ấy nối trước khi tôi lên đường, vì thế tôi không nghĩ đây chỉ là sự tình cờ."

Tôi nhìn cô ấy, nhìn thấy thái độ kiên quyết biểu hiện trên gương mặt cô ấy cũng xuất hiện một chút sự không chắc chắn, nhưng hẳn là cô ấy vô cùng tin tưởng bộ trưởng Hầu, vì vậy mới quyết định thử một lần.

Với lại những gì cô ấy phân tích cũng không sai, nếu bây giờ chúng tôi đi đường núi như bình thường thì dọc đường đi nhất định sẽ gặp nhiều nguy hiểm, nhìn lại con đường không bình thường này có khi lại là con đường an toàn nhất.

Toản Địa Thử nhìn chằm chằm vào dòng suối hồi lâu, chậm rãi nói: "Nếu không có thì sao?"

Dù sao đây cũng chỉ là suy đoán của bộ trưởng Hầu căn cứ theo vị trí của món đồ bị đánh rơi, trong tình huống này mọi người ai cũng không chắc. Hơn nữa trong núi sợ nhất là đi dưới lòng đất, vì đưa tay còn không thấy được năm ngón, ngột ngạt khiến người ta hoàn toàn không thở nổi.

Quan sát trên bản đồ, từ nơi này đến Ly Sơn cần phải mất ít nhất là ba ngày đường, nếu toàn bộ hành trình đều đi dưới lòng đất thì rất có khả năng ép người đến phát điên.

"Tiền bối chỉ cần chắc chắn là dưới đáy dòng suối này có đường là được." Hầu Tranh Tranh không hồi đáp, đôi chân mày lá liễu hơi nhíu lại, chắc hẳn đối với việc này cô ấy cũng không có câu trả lời.

Toản Địa Thử gật đầu: "Được thôi! Nhưng cháu gái lớn à tôi thấy cháu nên suy nghĩ cho kỹ, một khi đi xuống rồi thì khó mà quay đầu."

****

"Tôi biết rồi." Hầu Chanh Chanh nghiêm túc đáp.

Toản Địa Thử không nói nhảm nữa, ông ấy tháo chiếc túi từ trên người xuống, mặc áo vào, buộc chặt ống quần, đứng bên cạnh con suối lấy tay vốc lên một nắm nước một lần nữa, chờ đến khi thích ứng được với nhiệt độ thì mới nhảy xuống.

Tốc độ của ông ấy rất nhanh, vừa nhảy xuống đã biến mất dạng, chỉ thỉnh thoảng tạo ra chút rung động dập dờn mới nhìn ra ông ấy vẫn còn đang ở dưới con suối đó.