Chương 1078 Thần Kiếm Thái A
Tim tôi đột nhiên đập liên hồi, nếu cô Tứ không tự mình quay trở lại, chẳng nhẽ không có một ai trong chúng tôi đủ khả năng tìm được cô ấy hay sao?
"Yên lặng, có động tĩnh." Hầu Chanh Chanh chợt ngồi xuống, ánh mắt nhìn chăm chú dòng suối.
Tôi bị cô ấy doạ sợ không còn tâm trí nghĩ đến chuyện của cô Tứ nữa, lập tức chạy tới, chỉ nhìn thấy dưới dòng suối mặt nước chuyển động thành từng vòng rồi đẩy mạnh ra, đập vào phiến đá bên cạnh tạo thành âm thanh ầm ĩ khiến người ta cảm thấy bất an.
"Rời khỏi đó đi!"
Hầu Chanh Chanh ngay lập tức tránh ra, tôi cũng đồng thời lùi lại về sau.
Rào!
Tôi còn chưa kịp tránh xa thì đã thấy từ dòng suối tạo nên một cột nước lớn, sau đó theo tiếng nước ào ào mà tràn xuống đất khiến tôi ướt khắp cả người.
Mặt nước lại tiếp tục yên ả trở lại...
Tôi đứng yên tại chỗ nửa phút sau mới kịp phản ứng, lập tức nhảy tới bên cạnh dòng suối, lo lắng nhìn xuống dưới.
"Tiến bối à?"
Tôi gọi một tiếng nhưng bên trong dòng suối vẫn không có động tĩnh gì, ngay cả những gợn sóng cũng không có điều này khiến nó như thể một mặt kính lớn.
Những người khác cũng chạy tới, lão Yên muốn đi xuống xem thử tình hình thì lại bị Hầu Chanh Chanh ngăn lại.
"Chú có biết tại sao cháu lại để tiền bối đi không?" Hầu Chanh Chanh lạnh lùng nói.
Lão Yên quay đầu nhìn cô ấy, nói ông ấy không hiểu nhưng ông ấy biết hiện tại bản thân muốn biết được tình hình của Toản Địa Thử ra làm sao.
Lão Yên có chút không kiềm chế được, nếu là tôi thì rất có khả năng sẽ không thể ngăn được ông ấy, nhưng Hầu Chanh Chanh vẫn không bị lay động, tiếp tục ngăn lão Yên: "Nếu ông ấy không xảy ra việc gì thì tự nhiên sẽ trở về, nhưng nếu xảy ra chuyện thì chú nghĩ mình sẽ đi xuống đó để cứu hay là cùng chết với ông ấy?"
Không biết tại sao, Hầu Chanh Chanh nhìn có vẻ dễ dàng ngăn cản lão Yên thế nhưng vẫn không có hiệu quả.
Hơn nữa sau khi nghe những lời này của cô ấy, lão Yên cũng nổi giận theo, nhưng chưa kịp tức giận quá một giây thì đã nghe ông ấy chán nản cúi đầu: "Cháu nói đúng, trong hoàn cảnh như thế này chỉ có Toản Địa Thử là người thích hợp để đi xuống đó nhất. Nhưng nếu như cậu ta cũng xảy ra chuyện thì trong chúng ta ai đi cũng đều không có kết quả."
Trong khoảng khác đó chúng tôi ai nấy đều rơi vào trầm mặc, tôi lại tiếp tục nhìn chằm chằm xuống dưới dòng suối, chỉ cần một chút động tĩnh cũng sẽ khiến tôi trở nên kích động, nhưng từ đầu đền cuối vẫn không thấy Toản Địa Thử trở về.
Sắc mặt Hầu Chanh Chanh trở nên thay đổi nhưng cô ấy không nói gì, cứng đờ đứng bên cạnh bờ suối.
****
Mười phút trôi qua, không khí ngày càng trở nên ngưng trọng, lão Yên nện mạnh một đấm xuống thành xe, khiến cho nó bị lõm xuống một lỗ, tiếng răng rắc phát ra từ bàn tay của ông ấy, quả nhiên là gãy xương rồi.
Ngay lúc lão Yên muốn nện thêm phát nữa thì đã bị tôi kịp thời ngăn cản, tôi gằn từng chữ một: "Lão Yên, hãy để tôi đi xem thử."
"Cậu không nghe Hầu Chanh Chanh nói sao?" Ông ấy nhìn chằm chằm vào mắt tôi.
Tôi khẽ cười: "Đó cũng chỉ là phán đoán của Hầu tiểu thư chứ chưa chắc sẽ xảy ra chuyện. Với lại tôi là người được trời cao thiên vị đó, nếu không sao có thể sống đến ngày hôm nay chứ?"
Lão Yên nhìn tôi, rõ ràng là vừa muốn tôi đi xem thử lại vừa không nỡ để tôi đi.
Tôi vỗ vai ông ấy, an ủi nói rằng mình sẽ không có chuyện gì, cũng chỉ là một ngọn núi bình thường thôi mà, ở dưới dòng suối sẽ có thứ gì được cơ chứ?
Lão Yên cúi đầu một lúc sau mới chậm rãi nói: "Đây không phải chỉ là một ngọn núi thông thường, đây là..."
Ông ấy hình như không nói rõ được, tôi đang muốn hỏi tiếp thì một âm thanh thảm thiết cách đó không xa vang lên khiến tôi hoảng sợ lập tức nhìn sang - không phải người của chúng tôi.
Những người khác đương nhiên cũng nghe được, Côn Bố nhanh chóng thả ảnh cổ ra, sau đó anh ta cũng đi theo sau nó, chạy tới chỗ phát ra âm thanh đó.
Tiếng kêu thảm thiết đó chỉ nổi lên một lần sau đó lại tiếp tục yên lặng trở lại, nhưng thứ âm thanh đó giống như một con dê đang đợi làm thịt phát ra vậy. Đó là thứ âm thanh tuyệt vọng khiến tôi không thể ngừng run rẩy.
"Lão, lão Yên đó là tiếng gì vậy?" Tôi run giọng hỏi.
Giống như tiếng người nhưng không chắc chắn lắm, bởi vì người làm sao có thể phát ra được thứ tiếng kêu tựa như ác quỷ thế kia được?
Sắc mặt lão Yên biến đen, Hầu Chanh Chanh nhìn ông ấy rồi rút ra từ bên hông một cây súng nhỏ xinh xắn màu bạc.
Con ngươi tôi co rút, tôi biết khẩu súng này, nó là Chưởng Trung Lôi, thích hợp dùng để đánh lén và tự vệ. Người dùng đa phần là phái nữ bởi vì sự tinh xảo của nó. Nhưng nếu dùng để thực chiến thì không nên dùng nó, vì băng đạn có thể chứa quá ít đạn, một lần chỉ có thể chứa năm viên, giống như cái mà Hầu Chanh Chanh đền cầm trên tay đó đoán chùng cũng chỉ có hai viên đạn.
Đó cũng là điểm yếu lớn nhất của loại súng này, giả sử đặt trong trường hợp đang quyết chiến thì ai cho thời gian mà đổi đạn đây?
Hầu Chanh Chanh nếu như đã có kinh nghiệm vậy tại sao lại chọn dùng nó, chẳng lẽ là vì thấy nó đẹp sao?
Những ý nghĩa này vừa xuất hiện thì đã bị tôi ném ra khỏi đầu, trong nháy mắt rút phi đao ra cầm trong tay. Tinh thần của tất cả mọi người đều trở nên căng thẳng, ai nấy cũng đều nhìn về phía phát ra âm thanh thảm thiết đó.